Xa xa, phụ thân nàng không biết đang nói gì với thiếu niên. Ban đầu, đối phương cúi đầu, rồi sau đó mới chậm rãi ngẩng lên.

Phản ứng của An Cẩm Thư không nhanh nhạy kịp thu lại tầm mắt, nàng bất ngờ chạm phải ánh mắt của đối phương.

Thiếu niên thần sắc lạnh lẽo, mang theo vẻ dò xét. An Cẩm Thư hoảng hốt định cúi đầu xuống, nhưng còn chưa kịp dời tầm mắt thì đối phương đã quay mặt đi trước, như thể hoàn toàn không có hứng thú với nàng.

An Cẩm Thư sửng sốt, rồi tự giễu cười trong lòng. Quả nhiên, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, ánh mắt hắn nhìn nàng vĩnh viễn xa lạ và lạnh băng.

An Như Hạc dẫn người đến gần, An Cẩm Thư theo phản xạ rụt người về phía sau Khúc thị. Động tác không lớn, nhưng những người có mặt đều có thể nhận ra sự trốn tránh của nàng.

Khúc thị đưa mắt trên dưới đánh giá thiếu niên trước mặt một lượt, có chút không rõ nguyên do mà liếc nhìn phu quân mình.

“Phu quân, đây là…?”

Không đợi An Như Hạc giải thích, thiếu niên đã đi trước một bước. Hắn “bùm” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt Khúc thị, dõng dạc nói:

“Phu nhân rủ lòng thương xót. Nay con xin phép tự giới thiệu đôi lời. Con họ Cố, tên Khanh Thần, không có tự. Năm nay mười tuổi. Phụ mẫu con là thường dân áo vải, đã mất dưới lưỡi đao của man di, chỉ còn lại một mình con. Người đã khuất như vậy, mà chưa chắc ý nguyện đã được đền đáp.”

“Đại tướng quân thiện tâm, thương con trẻ khó sống, đã nhận nuôi con làm nghĩa tử, ban cho con một miếng ăn. Con vô cùng cảm kích. Con tuy ngu dốt, nhưng con có tấm lòng kiên nghị, chí khí thanh vân, tình cảm thuần hậu. Con tin rằng cuối cùng có thể trở thành học giả uyên thâm, không phụ nghĩa tình dưỡng dục của tướng quân. Con vô cùng cảm kích.”

Dứt lời, hắn “phanh phanh phanh” dập đầu ba cái, tiếng động nghe mà khiến người ta nghiến răng.

An Cẩm Thư nhìn tấm lưng thiếu niên với những xương bướm gồ ghề kia, suy nghĩ chợt ngừng trệ trong giây lát.

Kiếp trước nàng thực sự không thích hắn, cho nên khi phụ thân nàng đưa hắn đến trước mặt, nàng trừ chán ghét chỉ có khinh thường, căn bản không hề chú ý tới hắn lại gầy gò đến mức ấy.

Một thân y phục màu huyền sắc rộng thùng thình khoác lên người hắn, như thể một đứa trẻ con đang mặc trộm quần áo người lớn, khiến thân hình vốn đã gầy gò lại càng thêm khẳng khiu.

“Song thân đứa trẻ này vì yểm hộ ta và Nhiên nhi mà chết dưới lưỡi dao của man di. Trong nhà hắn cũng không còn thân nhân nào khác, ta không đành lòng nên đã mang hắn về bên mình. Sau thấy hắn thông tuệ dị thường, liền nhận làm nghĩa tử.”

An Như Hạc tiến lên giải thích, sợ Khúc thị hiểu lầm lại thêm một câu: “Không tin nàng hỏi Nhiên nhi, ta có thể lừa nàng, nhưng Nhiên nhi chắc chắn sẽ không lừa nàng đâu.”

Khúc thị oán trách liếc hắn một cái, ngữ khí không tốt: “Thì ra trong lòng chàng, thiếp chính là người đa nghi như vậy.”

Biết mình đã lỡ lời, An Như Hạc vội vàng tiến lên nắm lấy tay phu nhân mình. Một nam nhi bảy thước lúc này mồ hôi đầy đầu, nói năng lộn xộn:

“Ta, ta sao có thể nghĩ như vậy chứ? Đây chẳng phải là sợ phu nhân nàng nghĩ nhiều sao?”

An Cẩm Thư cũng giúp phụ thân mình nói đỡ: “Mẫu thân cứ tha thứ cho cha một lần đi. Cha xa cách mười mấy năm, giờ trở về lại mang theo một người. Con nếu là cha cũng sẽ sợ người nghĩ nhiều.”

Khúc thị giận dỗi hất tay An Như Hạc ra: “Được rồi, thiếp cũng không phải người tính toán chi li như vậy.”

Nói đoạn, nàng vội vàng tiến lên đỡ thiếu niên đang quỳ trên mặt đất dậy, đau lòng cẩn thận đánh giá hắn một lát, thấy hắn gầy như một tờ giấy mỏng mà nức nở nói: “Con ơi, con chịu khổ rồi.”

Tiếp đó, nàng từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội đặt vào tay thiếu niên, nắm chặt tay hắn.

“Nghĩa phụ con cũng vậy, cứ thế chẳng báo trước, hại ta chẳng chuẩn bị được gì. Khối ngọc bội này là lễ ra mắt của ta, con chớ từ chối. Cha mẹ con có ơn với An gia, con lại nhận An gia ta làm thân, từ nay về sau con chính là con trai của An gia ta.”

“Đợi hai ngày nữa an vị xong, ta sẽ mở yến tiệc đón gió tẩy trần cho các con, tiện thể báo cho mọi người biết, An gia ta có thêm một đứa con trai có tình có nghĩa, để không ai dám coi thường con.”

“Ha ha, tốt! Không hổ là phu nhân của ta, An Như Hạc này có một người vợ hiền tuệ!”

An Như Hạc cười lớn vỗ vai thiếu niên: “Cứ theo lời nghĩa mẫu con, đợi hai ngày nữa sẽ làm yến tiệc đón gió tẩy trần cho con, xem ai dám khinh thường nghĩa tử của An Như Hạc ta.”

Cố Khanh Thần cung kính ôm quyền: “Tạ mẫu thân.”

Kết quả này nằm trong dự đoán của An Cẩm Thư. Kiếp trước hắn cũng như vậy mà tiến vào An gia. Lý do hắn nhập An gia khiến nàng không thể ngăn cản, cũng không được phép ngăn cản.

Hắn có ơn với An gia, là người mà An gia nhất định phải giữ lại.

Khúc thị nắm tay thiếu niên, chỉ cảm thấy lạnh thấu tim, chú ý thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng, đau lòng vỗ vỗ tay hắn: “Chịu khổ rồi, về đến nhà rồi thì đừng câu nệ, thiếu gì cứ nói với ta, đừng tự mình chịu uỷ khuất nhé.”

Thiếu niên gật đầu ngoan ngoãn: “Cảm ơn mẫu thân, con đã biết.”

Hắn từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu, khiến người ta không thể nhìn thấy thần sắc của hắn lúc này, chỉ khiến người ta cảm thấy hắn đáng thương vô cùng.

An Cẩm Thư phức tạp nhìn hắn, cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, cảm thấy hắn dường như cao hơn trong trí nhớ của nàng. Rõ ràng nhỏ hơn nàng một tuổi, nhưng đã cao hơn nàng rất nhiều.

Nàng thực sự không có cách nào liên hệ hắn lúc này, ngoan ngoãn đáng thương, với người kia sau này.

Nhưng hắn từ trước đến nay vốn dĩ cực kỳ giỏi ngụy trang. Hắn có thể ôm hận với nàng, ôm hận với gia đình nàng mà nhẫn nhịn hơn mười năm ở An gia.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play