An Cẩm Thư kinh hãi, nàng vốn định ngày mai liền đưa người cho Cố Khanh Thần, kết quả lời nàng vừa nói ra được một nửa thì đối phương lại ngây ngô như kẻ si ngốc. Dáng vẻ này mà đưa cho Cố Khanh Thần thì đối phương sẽ không cho rằng nàng cố ý nhét một kẻ ngốc vào sân hắn chứ.
“Thôi được, thôi được.”
An Cẩm Thư bất đắc dĩ xua tay, việc đã đến nước này nàng sốt ruột cũng chẳng có ích gì: “Thuốc vẫn là dùng loại tốt nhất, chăm sóc cho tốt, thiếu gì thì tìm Hồng Lý , nhất định phải chữa khỏi cho hắn.”
Phục Linh vâng lệnh vào phòng.
Còn lại một mình An Cẩm Thư thở ngắn than dài tại chỗ. Đây đều là chuyện gì vậy? Nàng bây giờ còn hoài nghi phán đoán của mình. Cánh tay không có đặc điểm, tính cách không có chút gì đáng khen. Đối phương trừ bỏ khuôn mặt kia có bảy phần tương tự Ôn Hành, thì ở đâu cũng không giống đại ma đầu trong ấn tượng của nàng cả.
Nhưng lời đã nói ra như bát nước đã hắt đi, để đưa người cho Cố Khanh Thần nàng còn nói dối. Bây giờ người này đưa cũng phải đưa, không đưa cũng phải đưa.
Nàng nhiều lắm nuôi hắn đến năm sau, đến lúc đó dù hắn có là kẻ ngốc nàng cũng muốn đưa hắn đến chỗ Cố Khanh Thần, biết đâu mèo mù vớ phải chuột chết, người vừa đến tay Cố Khanh Thần thì lại tốt lên đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT