Khúc thị vốn còn lo lắng Cố Khanh Thần tuổi còn nhỏ không ôm nổi An Cẩm Thư, không ngờ giờ đây đối phương ôm người lại không hề vất vả như nàng nghĩ. Thiếu nữ nhỏ bé nằm ổn định trong khuỷu tay hắn, một tay hắn đỡ vai người trong lòng, một tay vòng qua đùi người, không hề có chút gượng gạo hay lúng túng nào.
Cũng chính vào giờ phút này, Khúc thị mới kinh ngạc nhận ra thiếu niên trước mặt so với ngày tuyết đầu mùa bay tán loạn khi mới vào phủ đã cường tráng hơn rất nhiều. Tuy vẫn còn mảnh khảnh, nhưng cánh tay và eo bụng đã khác xưa.
“Mẫu thân có cần cùng con đưa tỷ tỷ về sân không?” Cố Khanh Thần ôm người, ngẩng mắt hỏi.
Khúc thị gật gật đầu: “Con cứ đi trước đi, phải thấy người an ổn ngủ rồi mẹ mới có thể yên tâm.”
Cố Khanh Thần không nói gì, xoay người đi vào trong phủ. Trương Tài lập tức cầm đèn lồng đi trước soi sáng đường đi.
Mái cong chạm khắc tinh xảo, những bức tường được vẽ trang trí, những cánh cửa sổ hoa văn lăng giác với vòng khuyên mặt thú bằng đồng đen. Tiếng chuông gió xanh biếc vang vọng từng hồi, liễu rủ đình hoa, sân viện thâm trầm.
Có lẽ tiếng chuông chim trên mái nhà cao vút làm người ta phân tâm, thiếu nữ vốn đang ngủ say sưa trong mơ khẽ nhíu mày, phát ra một tiếng càu nhàu cực kỳ nhỏ. Cố Khanh Thần rũ mi nhìn nàng, nhẹ nhàng xoay đầu nàng, cánh tay khẽ thu lại, thoáng che chắn cho nàng một chút tạp âm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play