Hạ gia, một trong những phú thương lớn nhất thành Dương Châu, nhờ có bà con xa làm quan ở kinh thành mà mượn uy thế hoành hành ở Dương Châu này. Việc kinh doanh của nhà hắn tuy không lớn, nhưng sản nghiệp của hắn lại khiến người ta phải kính mà tránh xa.
Một nửa số sòng bạc, lầu xanh ở Dương Châu đều là sản nghiệp của hắn. Thoáng có chút quyền thế, các gia tộc lớn đều không muốn giao du với hắn, cảm thấy dơ bẩn.
Nhưng trước lợi ích chỉ có bạn bè tạm thời, không có kẻ thù vĩnh viễn, cho nên cũng không ít quyền quý vội vàng kết giao với hắn. Dần dần, Hạ gia này ở Dương Châu cũng chiếm một vị trí nhỏ.
Cũng giống như kiếp trước, không có gì khác biệt. An Cẩm Thư nghĩ như vậy, sau đó nắm lấy tay mẫu thân mình, trên mặt hơi mang nghi hoặc nói:
“Đã là khách nhân tới chơi sao mẫu thân lại thở dài? Chẳng lẽ Hạ gia làm gì không phải phép?”
Khúc thị không đáp lại, nhưng Dương mụ mụ phía sau nàng lại nén ý cười trả lời: “Tiểu thư có điều không biết, phu nhân đây là đã quá lâu không gặp khách, nên buồn bực đó thôi.”
Thì ra là vậy, An Cẩm Thư cười trộm. Nhiều năm như vậy, vì cha nàng ra ngoài đánh giặc, chỉ còn lại nữ quyến các nàng giữ An gia. Những thế gia kia vốn quen thói trọng cao dẫm thấp, ngày thường căn bản sẽ không đến cửa.
Thi thoảng có một hai vị đến cửa cũng chỉ là khách sáo đôi câu rồi cáo từ. Mẹ nàng đã thật lâu không có trịnh trọng tiếp đãi khách khứa như vậy.
Mẹ nàng từ trước đến nay không thích giao thiệp giả dối, chuyện như vậy chính là điều nàng phiền lòng nhất, giờ đây ưu sầu cũng là lẽ thường tình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT