Một tia nắng vừa vặn lọt vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn như có thể phản quang, lộ ra một tầng ánh sáng mềm mại, nhìn kỹ còn có thể thấy những sợi lông tơ nhỏ li ti trên đó, đáng yêu linh động hệt như chính con người nàng.
Hồng Lý nhất thời ngây người. Nàng vẫn luôn biết tiểu thư nhà mình đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến nhường này.
Huống hồ tiểu thư nhà nàng mới mười một tuổi, nếu lớn thêm hai năm nữa, trổ mã thì sẽ có tư sắc thế nào chứ? Hồng Lý không dám nghĩ tiếp, chắc hẳn đến lúc đó những người đến cầu hôn sẽ đạp đổ ngưỡng cửa An phủ mất.
“Nhìn gì mà ngẩn ngơ cả ra thế này.” An Cẩm Thư thấy nàng ngẩn người, khẽ chạm vào trán nàng.
Hồng Lý lúc này mới biết mình thất thần, xoa xoa trán thu lại ánh mắt, thành thật nói: “Tiểu thư đẹp quá, nô tỳ nhất thời xem ngẩn ngơ. Cũng không biết người bên cạnh kia có ánh mắt thế nào, mỹ nhân như vậy đưa đến tận cửa thế mà lại đối xử như thế.”
“Sau này lời này ở trước mặt ta thì nói cũng được, nhưng trước mặt người ngoài muội chớ có nói bậy. Những điều đêm qua ta nói với muội, trời biết đất biết, muội biết ta biết, tuyệt đối không thể để người thứ ba biết được, muội có biết không?”
“Nô tỳ biết ạ.”
Hai người lại loanh quanh một lúc, cuối cùng cũng sửa soạn xong. Kéo cửa ra, một luồng khí lạnh ùa vào. Gió đã có ý thấu xương, trải qua đêm qua, trời thực sự đã trở lạnh.
An Cẩm Thư khép chặt áo choàng lông chồn trên người, lúc này mới nhấc chân ra cửa.
Khi sắp ra khỏi cổng viện, nàng ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua Quân Lan Các ở nhà bên cạnh. Thấy cổng viện đóng chặt như không có người, nàng mới thu lại ánh mắt, hướng về Như Ý Viện.
Giờ phút này, trong chính phòng của Như Ý Viện, tất cả mọi người trong gia đình An gia đều có mặt.
An lão thái thái ngồi ở vị trí cao nhất. Một thiếu nữ ngồi sát bên cạnh bà, trong tay bóc hạt óc chó, thỉnh thoảng nói chuyện với bà.
Thiếu nữ búi tóc Triều Thiên, trên đầu chỉ đơn giản cài hai chiếc trâm hoa ngọc lan. Khuôn mặt nhỏ hạt dưa trang điểm nhẹ nhàng càng tôn lên làn da trắng sáng. Lông mày cong dài, răng trắng ngà, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều yểu điệu thướt tha, là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nàng nhìn có vẻ lớn hơn An Cẩm Thư hai ba tuổi, gương mặt đã hoàn toàn trổ mã. Chỉ là so với An Cẩm Thư, đường nét gương mặt nàng có phần cao và thanh thoát hơn, mang chút phong tình, trong khi đôi mắt hạnh của An Cẩm Thư thì lại thiên về sự linh động.
Cách nàng không xa, một phu nhân có nét mặt tương tự nàng đang mỉm cười tĩnh tọa, thỉnh thoảng trò chuyện với mọi người ngồi đó, thỉnh thoảng nhấp nhẹ chén trà. Mọi người nhìn có vẻ hòa khí.
Nhưng chỉ có Vương bà tử bên cạnh An lão thái thái mới biết được bầu không khí căng thẳng như cung tên đã giương giữa họ.
“Tổ mẫu dùng hạt óc chó ạ.”
Thiếu nữ cầm hạt óc chó đã bóc vỏ sạch sẽ đặt vào chén lưu ly, đưa cho người bên cạnh. Những hạt óc chó trắng nõn nà vây quanh nhau, có thể thấy được người bóc đã rất tâm huyết.
An lão thái thái hiền từ cười, nhưng không nhận chén.
Vương bà tử có ánh mắt tinh tế, thuận tay nhận lấy rồi cười nói:
“Nhị tiểu thư có điều không biết, mấy ngày gần đây lão phu nhân tì vị không tốt. Đại phu nói chỉ có thể ăn chút đồ mềm mại, hạt óc chó này cứng, lão phu nhân không ăn được ạ.”
An Niệm thần sắc thoáng chốc có chút bối rối, nhưng lập tức khôi phục như cũ. Giọng nói nàng dịu dàng, mềm mại như liễu rủ trước gió, mang theo chút nôn nóng: “Tổ mẫu thế mà lại bị bệnh, đã mời đại phu xem qua chưa? Đại phu nói thế nào?”
Vương bà tử * kính trả lời: “Đại phu nói lão thái thái tuổi cao, khó tránh khỏi, chỉ cần chú ý hơn về ăn uống là được ạ.”
“Vậy thì tốt. Vừa vặn trước đây cháu ngẫu nhiên có được một phương thuốc dưỡng tì vị rất hay, lát nữa cháu sẽ sai người đưa tới.”
Vương bà tử nhìn thoáng qua An lão thái thái, thấy bà không từ chối, lúc này mới nói: “Vậy làm phiền Nhị tiểu thư.”
“Chẳng qua chỉ là một phương thuốc thôi, thân thể tổ mẫu mới là quan trọng nhất.”
“Khó cho con có lòng.” An lão thái thái vỗ vỗ tay nàng, thái độ có phần mềm mỏng.
Gần như trong khoảnh khắc, An Niệm đã đỏ hoe mắt. Nàng vội vàng cúi đầu, che đi lệ quang trong mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đây là điều cháu gái nên làm.”