Đứng phía sau An Cẩm Thư, Hồng Lý nhìn tiểu thư nhà mình khóc đến ủy khuất như vậy, vội vàng tiến lên an ủi. An Cẩm Thư liền níu chặt tay nàng, dùng sức ám chỉ.
Hồng Lý thấy nàng nháy mắt ra hiệu cũng nhanh chóng phản ứng, lập tức đau lòng kêu lên: "Tiểu thư, người đừng khóc nữa, mấy hôm trước vì thêu túi tiền mà ngày đêm thức trắng, mắt người sắp hỏng rồi. Sáng nay người còn kêu mắt đau, giờ lại khóc nữa, ngày mai đôi mắt sẽ hỏng mất thôi."
An Cẩm Thư lén lút đưa cho nàng một ánh mắt hài lòng.
An Cẩm Thư: Được đấy, phản ứng nhanh đấy chứ. Hồng Lý: Đương nhiên rồi, tiểu thư người thấy ổn chưa? Nếu chưa được, ta còn có thể nói nghiêm trọng hơn một chút. An Cẩm Thư bất động thanh sắc chớp chớp mắt: Đừng đừng đừng, như vậy là đủ rồi.
"A tỷ vì ta thêu túi tiền?" Cố Khanh Thần thu lại ý cười, giọng nói thanh lãnh bỗng nhiên có thêm vài phần trầm thấp cùng hoài nghi.
An Cẩm Thư thật không ngờ nàng nói nhiều như vậy, mà người này lại cố tình bắt lấy một chi tiết nhỏ này. Cũng may nàng đã chuẩn bị trước, quay lưng về phía Cố Khanh Thần, khẽ "ừm" một tiếng gần như không thể nghe thấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play