"Ta tất nhiên hiểu." Cố Khanh Thần xoay người xuống giường, đi đến trước mặt Mạc lão, đỡ ông dậy: "Sau này đường còn dài và gian nan, làm phiền Mạc lão phí tâm."
Mạc lão vui mừng gật đầu, đứng dậy tức giận nói: "Chỉ cần Thiếu Chủ bớt làm ta lo lắng một chút là tốt rồi!"
"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng tiểu dược đồng truyền đến: "Tiên sinh, người bên ngoài hỏi bệnh nhân có nguy hiểm đến tính mạng không, khi nào có thể khỏi?"
Cố Khanh Thần nằm lại trên giường, Mạc lão đút cho chàng một viên thuốc: "Viên thuốc này có thể khiến sắc mặt ngươi tái nhợt, khí huyết phù phiếm trong vòng bảy ngày, về Đô Hộ phủ cũng không sợ bị người khác nhìn ra."
Cố Khanh Thần gật đầu, sau đó nhắm mắt lại. Mạc lão đi đến trước cửa, kéo cửa phòng ra, một chưởng vỗ vào đầu tiểu dược đồng kia: "Giục giục giục, giục cái gì mà giục! Chữa bệnh cứu người mà cứ giục một cái là có thể chữa khỏi, vậy thì ai cũng có thể làm đại phu rồi!"
Lời này nhìn như đang giáo huấn tiểu dược đồng kia, nhưng thật ra mọi người trong phòng đều biết Mạc lão đang nói cho họ nghe. An Cẩm Nhiên lộ vẻ phẫn nộ, đang định đứng dậy nói thì An Cẩm Thư đã nhanh hơn hắn một bước mỉm cười đối với Mạc lão hành lễ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT