“Chung Ngải?” Bạch Kỳ Hiên gõ cửa từ bên ngoài.
Tôi vội vàng lên tiếng: “Anh Bạch, em ở đây.”
Bạch Kỳ Hiên nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, đẩy cửa ra. Khi nhìn thấy tôi đứng sau cánh cửa, nét mặt căng thẳng của anh ấy mới giãn ra, trong mắt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
“Em vẫn như trước, khi tức giận hay buồn bã là thích trốn vào những nơi chật hẹp, tối tăm như thế này.”
Trước đây, tôi đã tự mình dựng một “nơi trú ẩn” trong khu cây xanh sâu của khu dân cư bằng những đồ nội thất cũ tháo dỡ và cành cây. Tôi coi đó là bí mật nhỏ của mình và chia sẻ nó với Bạch Kỳ Hiên.
Chúng tôi đã cùng nhau kỷ niệm sinh nhật mười lăm tuổi của tôi ở đó, hai người chia nhau một miếng bánh. Đó là lần đầu tiên có người nhớ đến sinh nhật tôi sau khi bố mẹ tôi qua đời. Đáng tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang, không lâu sau “nơi trú ẩn” đã bị phát hiện, khi tôi quay lại thì chỉ còn lại một ít tàn tích.
Nhớ lại chuyện cũ, tôi thất thần: “Anh Bạch, vừa nãy em xin lỗi…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play