Một tiếng sau, Lâm Tưởng Khởi tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cậu thấy hai bóng người đứng bên giường.
Một người là Lục Tông, cao lớn thẳng tắp như một ngọn núi lặng lẽ nhìn hắn.
Người còn lại là Đường Lộ Vũ, Lâm Tưởng Khởi có ấn tượng về cô.
Đường Lộ Vũ là bạn của Tề Diệp, mẹ Lục Tông, một bác sĩ giỏi, từng là quân y chuyên trị liệu cho Alpha ở chiến khu, sau này mở bệnh viện riêng và sống ẩn dật.
Khi còn nhỏ, mỗi lần cô đến kiểm tra cho Lục Tông đều tiện thể khám cho Lâm Tưởng Khởi ở nhà bên cạnh.
Mười tuổi, Lâm Tưởng Khởi bị sâu răng cũng do Đường Lộ Vũ phát hiện - dù cô không phải nha sĩ nhưng mắt nhìn rất tinh.
Thấy hai người, Lâm Tưởng Khởi âm thầm chuẩn bị tinh thần cho điều chẳng lành.
Cậu đoán bệnh tình của mình đã bại lộ…
Thực ra, khó mà giấu được!
Một tiếng trước, cậu ôm Lục Tông hít tin tức tố một cách điên cuồng, không những không bị thương mà còn ngủ ngon lành, Beta nào làm được điều đó?
Hơn nữa, khi hôn mê vì hít quá nhiều tin tức tố của Lục Tông, Lâm Tưởng Khởi còn lỡ miệng nói ra "Tôi là Omega".
Nếu Lục Tông không phải kẻ ngốc, hắn sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đương nhiên, Lâm Tưởng Khởi vốn không định giấu Lục Tông, dù sao căn bệnh của cậu cũng thuộc dạng nan y, không thể giấu mãi.
Cậu chỉ chưa nghĩ ra cách mở lời.
Lâm Tưởng Khởi hoàn toàn không thấy việc Lục Tông biết mình là Omega có vấn đề gì, cậu lo lắng chỉ vì sợ Lục Tông đau lòng khi mình chết.
Nhưng bây giờ!
Cậu ngửi thấy tin tức tố của Lục Tông!
Lục Tông có thể cứu cậu!
Mọi khó khăn đều tan biến, cậu còn gì để giấu giếm nữa.
Lâm Tưởng Khởi tự nhủ, quyết định thành thật khai báo, nhưng chưa kịp mở miệng, Đường Lộ Vũ đã lên tiếng trước.
“Tiểu Khởi, cháu có hiểu rõ tình trạng cơ thể mình không?”
Vẻ mặt cô lộ rõ sự quan tâm và trìu mến, điều này rất bình thường, cô là người lớn, coi như nhìn Lâm Tưởng Khởi lớn lên, nghe tin cậu gặp vấn đề lớn về sức khỏe, chắc chắn sẽ lo lắng.
Nhưng... chuyện Lục Tông đứng bên cạnh là sao?
Thấy Lâm Tưởng Khởi tỉnh lại, Lục Tông không những không nói lời hỏi han, cũng không lộ ra bất kỳ vẻ lo lắng nào, ngược lại còn hơi quay mặt đi, như không muốn đối diện với Lâm Tưởng Khởi.
... Chắc là ảo giác thôi.
Lâm Tưởng Khởi chỉ nghĩ Lục Tông vẫn chưa hết kỳ mẫn cảm, có lẽ đầu óc còn chưa tỉnh táo, liền cố gắng dời mắt đi.
Cậu nói với Đường Lộ Vũ: “Sáng nay cháu xin nghỉ đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cháu mắc một chứng bệnh hiếm gặp, tuyến thể phát triển đình trệ dẫn đến không thể phân hóa, nhưng trong cơ thể lại tích tụ rất nhiều tin tức tố.”
"Ừ, cô thấy vết tiêm ở tuyến thể của cháu rồi, đã làm kiểm tra chọc hút chưa? Có đau không?" Đường Lộ Vũ hỏi.
Lâm Tưởng Khởi theo bản năng lắc đầu, không nói chuyện mình đau đến ngất xỉu trong quá trình chọc hút.
Đường Lộ Vũ có chút tự trách: “Đây là sơ suất của cô, trước đây cô đã giúp cháu kiểm tra sức khỏe nhiều lần như vậy, đều không chú ý đến sự bất thường của tuyến thể, nếu phát hiện sớm hơn thì...”
“Không phải đâu ạ. Bác sĩ nói, vì tuyến thể của cháu gần như không phát triển, các chỉ số cơ thể đều giống hệt Beta, không làm chọc hút sâu thì căn bản không biết trong cơ thể lại tích tụ nhiều tin tức tố như vậy.”
Lâm Tưởng Khởi nói vậy vì sợ Lục Tông giống như trong truyện gốc, đổ lỗi bệnh của cậu cho bản thân, vì thế cậu nói thêm một câu:
“Cho nên, đây không phải lỗi của ai cả, ngay cả cháu còn không phát hiện ra, người khác sao có thể biết được?”
Nói xong, cậu lại theo bản năng liếc nhìn Lục Tông.
Lần này Lục Tông quả thật đang nhìn cậu, nhưng vừa chạm phải ánh mắt Lâm Tưởng Khởi, hắn lập tức quay đầu đi.
Lâm Tưởng Khởi: “?”
“Cháu lại còn an ủi cô.”
Đường Lộ Vũ không để ý đến sự trao đổi ánh mắt của hai người, chỉ nói:
“Bất quá trường hợp của cháu quả thật quá hiếm gặp, cô vừa gọi điện thoại cho trung tâm nghiên cứu tuyến thể ở thủ đô, ngay cả họ cũng chưa từng gặp ca bệnh nào như vậy.”
Thực ra, ngay từ đầu Đường Lộ Vũ không tin Lâm Tưởng Khởi là Omega, cô cảm thấy những lời cậu nói phần lớn là trêu chọc Lục Tông. Vì vậy, cô không vội xác nhận kết quả, muốn đợi Lâm Tưởng Khởi tỉnh lại rồi hỏi lại tình hình.
Nhưng thái độ của Lục Tông lại rất kiên quyết.
Nếu không xác định tình trạng cơ thể của Lâm Tưởng Khởi, hắn sẽ không chịu đi kiểm tra cho mình.
Đường Lộ Vũ không còn cách nào, chỉ có thể mang máy đo tin tức tố lên lầu để làm thí nghiệm ban đầu cho Lâm Tưởng Khởi.
Nhưng kết quả lúc đó cho thấy Lâm Tưởng Khởi không có bất kỳ dấu hiệu phân hóa nào.
Nếu không phải Đường Lộ Vũ nhìn thấy vết tiêm ở tuyến thể của Lâm Tưởng Khởi, có lẽ cô đã thực sự nghĩ sai về kết quả kiểm tra một lần nữa.
Chọc hút tuyến thể vừa phiền phức lại đau đớn, nếu không có ý tưởng tương đối chắc chắn về bệnh của mình, người bình thường sẽ không vừa đến bệnh viện đã làm loại kiểm tra này.
Mà Lâm Tưởng Khởi có vết kiểm tra ở sau cổ, về nhà lại nói với Lục Tông mình là Omega, vậy thì chuyện này đã rõ ràng đến tám chín phần mười.
Cũng may Lục Tông kiên trì muốn cô xác nhận, bởi vì tình trạng của Lâm Tưởng Khởi thực sự khó giải quyết hơn cả kỳ mẫn cảm của Lục Tông. Một Omega đến 18 tuổi vẫn chưa phân hóa, khả năng bệnh biến cực lớn.
Đường Lộ Vũ lập tức bảo Lục Tông đi tìm kết quả kiểm tra của Lâm Tưởng Khởi.
Quả nhiên trên bàn trà phòng khách nhà Lâm Tưởng Khởi có tờ báo cáo chẩn đoán của bệnh viện.
Đường Lộ Vũ nói: “Cũng may cháu phát hiện kịp thời, loại bệnh hiếm gặp này, đôi khi chậm một ngày thôi, có lẽ đã...”
Cô ngập ngừng.
"Cháu biết, tình trạng của cháu nếu không can thiệp kịp thời, có lẽ ngày nào đó sẽ đột tử ở nhà." Lâm Tưởng Khởi nói rất thản nhiên.
Dù sao cậu đã từng đột tử một lần trong cốt truyện gốc.
"Có thể chữa khỏi." Lục Tông, người vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng.
Lâm Tưởng Khởi nhìn hắn, nghĩ thầm, cuối cùng Lục Tông cũng phản ứng lại muốn quan tâm cậu, vì thế cười rạng rỡ, nói: “Đúng vậy, có thể chữa được, bác sĩ nói dùng cái liệu pháp tin tức tố gì đó.”
Nhắc đến chuyện này, Lâm Tưởng Khởi còn cảm thấy rất may mắn.
Khi ở bệnh viện, cậu vốn tưởng mình không mua được tin tức tố, chắc chắn phải chết không nghi ngờ, không ngờ về đến nhà, lại…
Cậu thế mà ngửi thấy tin tức tố của Lục Tông.
Trời không tuyệt đường sống của cậu!
Một bên, Đường Lộ Vũ lộ ra vẻ mặt hơi kỳ lạ, cô không vội nói tiếp mà liếc nhìn Lục Tông trước.
Nhưng Lục Tông rõ ràng tránh ánh mắt cô.
Đường Lộ Vũ có cảm giác như đang gánh một trách nhiệm nặng nề, đành phải căng da đầu hỏi Lâm Tưởng Khởi: “Tiểu Khởi, cháu đã biết về liệu pháp tin tức tố rồi? Vậy cháu... đã tìm được Alpha phù hợp để hỗ trợ chưa?”
Lâm Tưởng Khởi đương nhiên là chưa.
Cậu thực ra chỉ biết phương pháp tiêm trị liệu ở chỗ bác sĩ, không rõ về các phương pháp điều trị khác.
Bởi vì ngay từ đầu người có thể tìm chỉ có Thẩm Kiệu Lam, Lâm Tưởng Khởi trực tiếp loại bỏ phương án này, tự nhiên cũng không hỏi riêng bác sĩ về quy trình cụ thể của liệu pháp tin tức tố.
Nhưng Lâm Tưởng Khởi thông minh như vậy.
Cậu nghĩ, nếu tiêm trị liệu chỉ là trực tiếp đưa tin tức tố vào tuyến thể.
Vậy suy ra, tìm Alpha hỗ trợ điều trị, hẳn là tìm cách hấp thụ tin tức tố vào cơ thể.
Lâm Tưởng Khởi hiểu rằng, đến lúc đó bảo Lục Tông phóng thích tin tức tố, cậu ở bên cạnh hít mạnh. Giống như hơn một tiếng trước vậy.
Điều trị không đau đớn, hơn nữa hiệu quả cực tốt, đây có lẽ chính là liệu pháp tin tức tố?
—— Nhận thức thô bạo đến từ một Beta chưa từng học lớp sinh lý AO.
Lâm Tưởng Khởi lập tức tự tin gật đầu, tỏ vẻ mình biết phương án điều trị này, và nói: “Hiện tại cháu chỉ ngửi được tin tức tố của Lục Tông, cháu nghĩ, tìm cậu ấy giúp cháu chắc là cách tốt nhất.”
Cậu trực tiếp bỏ qua lựa chọn Thẩm Kiệu Lam.
Đáng lẽ, liệu pháp tin tức tố không gây tổn hại gì cho Alpha, Lâm Tưởng Khởi cho rằng sau khi mình nói những lời này, Lục Tông sẽ lập tức đồng ý giúp đỡ.
Kết quả cậu vừa nhìn sang —
Từ từ.
Sao Lục Tông lại quay mặt đi?
Hắn cư nhiên giả vờ không nghe thấy!!!
Trong lòng Lâm Tưởng Khởi nảy sinh chút nghi hoặc, thử hỏi Đường Lộ Vũ một câu: “Xin hỏi, nếu giúp cháu điều trị, Lục Tông có bị ảnh hưởng gì không ạ?”
Đường Lộ Vũ: “Đương nhiên là —”
Lục Tông: “Không có.”
Lần này thì hắn đáp lời nhanh thật. Đường Lộ Vũ âm thầm bĩu môi, chỉ có thể sửa lời: “Lục Tông thì không sao, chủ yếu vẫn là ý của cháu, dù sao cũng liên quan đến cả cuộc đời cháu sau này.”
Nghe cô nói Lục Tông không sao, Lâm Tưởng Khởi đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại cân nhắc những lời Đường Lộ Vũ nói có vẻ hơi kỳ lạ.
Liên quan đến cả cuộc đời cậu sau này?
Ừm... Tuy rằng chữa khỏi bệnh có thể giúp cậu viết lại số mệnh đoản mệnh, nhưng cách nói này có phải hơi đặc biệt quá không.
Không biết còn tưởng cậu muốn bàn chuyện cưới xin với Lục Tông ấy chứ.
Lâm Tưởng Khởi nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn nên hỏi ý kiến của Lục Tông, dù sao tiêm trị liệu cũng phải duy trì một năm, vậy các phương pháp điều trị khác hẳn cũng cần thời gian rất lâu, Lục Tông vạn nhất ngại phiền phức cũng không phải không có khả năng.
Cậu liền nhìn về phía Lục Tông, hỏi: “Cậu nói thật với tớ, cậu có nguyện ý không?”
Lục Tông chậm rãi quay sang nhìn cậu, ánh mắt có vẻ nghiêm túc mà Lâm Tưởng Khởi không thể hiểu được, ngay sau đó hắn khẽ "Ừ" một tiếng rất nhẹ.
Tiếp theo hắn lại im lặng.
Ánh mắt dừng ở bất kỳ chỗ nào trừ khuôn mặt Lâm Tưởng Khởi.
Lâm Tưởng Khởi: “...”
Được được được.
Nhờ hắn giúp một chút mà hắn lại cho cậu mặt lạnh, mười mấy năm tình nghĩa rốt cuộc là trả giá sai lầm rồi!
Lúc này, Đường Lộ Vũ nghiêm túc đề nghị: “Vậy tốt, nếu hai cháu đều đã quyết định rồi, chuyện này cô sẽ nhanh chóng nói chuyện với bố mẹ Lục Tông.”
Cô quay sang Lục Tông, nói: “Đây là chuyện lớn, hơn nữa hai cháu tuổi còn nhỏ, cô nghĩ vẫn cần bố mẹ cháu về một chuyến, những thủ tục cần thiết cũng phải làm cho tốt, nếu không đối với Tiểu Khởi cũng không công bằng, cháu thấy sao?”
Lục Tông không có ý kiến.
Nhưng Lâm Tưởng Khởi thì có ý kiến lớn!
“Từ từ... Vì sao phải nói với chú dì ạ? Chú Lục không phải đang ở chiến khu sao? Còn dì nữa, dì ấy chắc đang bay khắp nơi trên thế giới, vì chuyện của cháu mà đặc biệt về một chuyến thì phiền phức quá.”
Bản thân cậu bị bệnh, đã rất ngại làm lỡ thời gian của Lục Tông giúp cậu điều trị rồi, vì sao còn phải làm phiền bố mẹ Lục Tông đang ở xa?
Là sợ cậu hút xong của Lục Tông rồi không trả tiền điều trị sao?
Cậu sẽ trả, anh em ruột thịt sòng phẳng, cậu tuyệt đối không hố người nhà.
Lâm Tưởng Khởi chắp tay trước ngực, khẩn thiết nói: “Có thể không nói với họ được không, đừng làm họ lo lắng. Chuyện này cứ để cháu với Lục Tông lén lút làm là được, đợi cháu khỏe lại rồi nói cũng không muộn.”
“Khụ...”
Lời còn chưa dứt, Lục Tông như nghẹn thở, ho khan.
Thấy Lâm Tưởng Khởi nhìn mình, hắn vội quay người cầm lấy chiếc cốc rỗng trên bàn, giả vờ uống nước.
Lâm Tưởng Khởi: “?”
Đường Lộ Vũ nghe vậy cũng không giữ nổi bình tĩnh, biểu cảm phức tạp nhìn Lâm Tưởng Khởi, nói: “Tiểu Khởi, không ngờ trông cháu ngoan ngoãn thế mà gan lại lớn như vậy.”
Lâm Tưởng Khởi hoàn toàn ngơ ngác: “Gan... lớn?”
“Dù thế nào đi nữa, cháu vẫn còn là vị thành niên. Dù là vì bệnh tật, cháu cũng cần có sự đồng ý của người lớn mới được kết hôn với Alpha, hiểu không?”
Đường Lộ Vũ nói một cách thấm thía.
Lâm Tưởng Khởi nghe thấy hai chữ "kết hôn", như bị kích hoạt từ khóa, bật dậy khỏi giường, sợ hãi đến lạc cả giọng: “Kết hôn? cháu á? Vì sao?”
Đường Lộ Vũ còn kinh ngạc hơn: “Chẳng lẽ cháu bị đánh dấu vĩnh viễn rồi mà không định kết hôn với Lục Tông?”
Lâm Tưởng Khởi sững người.
Cậu biết giữa AO có chuyện đánh dấu, nhưng rõ ràng không hiểu rõ sự khác biệt giữa đánh dấu vĩnh viễn và đánh dấu tạm thời, nên cẩn thận hỏi: “Vì sao phải đánh dấu vĩnh viễn? Còn nữa... đánh dấu vĩnh viễn là gì?”
Lần này đến lượt Đường Lộ Vũ và Lục Tông ngạc nhiên.
Hai người kín đáo liếc nhau, đại khái hiểu ra chủ đề này không ổn.
Họ cho rằng bác sĩ chắc chắn đã nói với Lâm Tưởng Khởi tất cả các phương pháp điều trị——
Phương án nhanh nhất để Lâm Tưởng Khởi khỏi bệnh, không nghi ngờ gì chính là tìm một Alpha có tin tức tố đủ tốt để tiến hành đánh dấu vĩnh viễn, từ đó tiêu trừ hoàn toàn tin tức tố tích tụ trong cơ thể cậu.
Nếu độ phù hợp của hai người sau khi đánh dấu vĩnh viễn đủ cao, thậm chí có thể thúc đẩy tuyến thể của Lâm Tưởng Khởi trưởng thành trong quá trình này, giúp cậu nhanh chóng hoàn thành việc phân hóa muộn.
Nhưng đánh dấu vĩnh viễn là một chuyện vô cùng quan trọng đối với cả Alpha và Omega. Sau khi đánh dấu, tin tức tố của họ sẽ hòa trộn và thay đổi. Dù sau này có tìm cách xóa bỏ dấu ấn, họ vẫn sẽ vĩnh viễn mang mùi hương của đối phương.
Cho nên, trong tình huống bình thường, chỉ có những người yêu nhau đã kết hôn mới đưa ra quyết định này sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.
Trước đây từng có một tin tức gây chấn động dư luận, kể về hai người trẻ tuổi chưa đăng ký kết hôn đã xúc động tiến hành đánh dấu vĩnh viễn. Sau đó, Alpha có người mới, không muốn chịu trách nhiệm với Omega của mình, lại giả vờ độc thân để tìm một Omega khác và tiến hành đánh dấu lần nữa.
Kết quả là, tin tức tố của Alpha lẫn lộn mùi hương của hai Omega, trở nên không còn thuần khiết, và hai Omega bị đánh dấu cũng không thể nhận được bất kỳ sự an ủi nào từ Alpha này nữa.
Cuối cùng, Alpha bị kiện ra tòa, bồi thường cho hai Omega một khoản tiền lớn và chi trả chi phí xóa bỏ dấu ấn.
Nhưng dù vậy, hai Omega đó vẫn bị ảnh hưởng vì mang mùi hương của Alpha kia, tin tức tố của họ không thể thu hút được Alpha khác nữa.
Chuyện này đã cảnh tỉnh rất nhiều Omega vào thời điểm đó, họ phải thận trọng lựa chọn đối tượng để đánh dấu vĩnh viễn.
Nói tóm lại, đánh dấu vĩnh viễn là chuyện cả đời.
Tiền đề để đưa ra quyết định này là cả hai bên đều đồng ý và mong muốn cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.
Đường Lộ Vũ ngầm hiểu Lâm Tưởng Khởi biết những điều này, lại thấy cậu chủ động đề nghị Lục Tông giúp mình điều trị, liền cho rằng Lâm Tưởng Khởi đã quyết định, lúc này mới nói muốn mời bố mẹ Lục Tông về một chuyến.
Nhưng rõ ràng, Lâm Tưởng Khởi hoàn toàn hiểu sai ý.
Đường Lộ Vũ định giải thích cho Lâm Tưởng Khởi từ đầu về "đánh dấu là gì", vừa mở lời: “Đánh dấu ấy à, chính là——”
"Tôi xuống lầu lấy đồ." Lục Tông không lớn không nhỏ ngắt lời, nói, “Hai người cứ nói chuyện đi.”
Rồi hắn rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đường Lộ Vũ cảm nhận rõ ràng, sau khi Lục Tông đi, bờ vai căng thẳng của Lâm Tưởng Khởi mới thả lỏng xuống.
Trong mười phút tiếp theo, Đường Lộ Vũ tỉ mỉ giải thích cho Lâm Tưởng Khởi thế nào là đánh dấu tạm thời, thế nào là đánh dấu vĩnh viễn, và chúng được thực hiện như thế nào.
Lâm Tưởng Khởi vò đến biến dạng chiếc gối ôm trong lòng, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu: “À à, ra là thế...”
Nhưng vành tai cậu đã đỏ ửng.
Đợi Lâm Tưởng Khởi tiếp thu gần hết những kiến thức đó, Đường Lộ Vũ mới nói: “Cô và Lục Tông đã bàn bạc rồi, tình trạng 18 tuổi chưa phân hóa quá nguy hiểm. Điều trị bảo thủ cũng không phải là không được, chỉ là thời gian quá dài, rất khó đảm bảo trên đường có xảy ra biến chứng tuyến thể hay không. Cho nên chúng ta cho rằng phương pháp nhanh nhất và tốt nhất là đánh dấu vĩnh viễn.”
Điều Đường Lộ Vũ không nói ra là, khi cô đề nghị Lục Tông đánh dấu vĩnh viễn, cô đã hỏi Lục Tông có nguyện ý hy sinh vì bạn đến mức này không, Lục Tông lại không trả lời, chỉ nói: “Cậu ấy sẽ không đồng ý.”
Nhưng Đường Lộ Vũ cho rằng, dù sao cũng là để chữa bệnh, nếu Lục Tông có thể chấp nhận thì vẫn nên hỏi ý kiến của Lâm Tưởng Khởi trước.
Lâm Tưởng Khởi nghe xong liền vội vàng nói: “Cháu không biết điều trị còn cần đánh dấu vĩnh viễn. Bác sĩ ở bệnh viện chỉ nói với cháu là cần Alpha phối hợp điều trị là được, cháu cứ tưởng là... chỉ cần Lục Tông thả tin tức tố cho cháu hấp thu thôi là tốt rồi.”
“Cô nghĩ vị bác sĩ kia thật ra không cố ý không nói rõ với cháu đâu. Bởi vì trong tình huống bình thường, chỉ cần tin tức tố của Alpha đủ tốt, lại có thể ổn định cung cấp hỗ trợ điều trị lâu dài, thì mỗi ngày các cháu cố định làm một lần đánh dấu tạm thời, đảm bảo tuyến thể của cháu hấp thụ tin tức tố của Alpha, cũng có thể đạt được hiệu quả điều trị.”
Đường Lộ Vũ kiên nhẫn giải thích với cậu, “Chỉ là liệu trình như vậy sẽ kéo dài, hơn nữa tin tức tố trong cơ thể cháu sẽ ngày càng suy yếu theo thời gian. Lâu dần, việc điều trị bằng đánh dấu tạm thời có thể tăng từ một lần một ngày lên rất nhiều lần một ngày.”
“Nhưng nếu có thể đánh dấu vĩnh viễn thì vấn đề sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Những tin tức tố tích tụ nhiều năm trong cơ thể cháu sẽ hoàn toàn tiêu tan cùng lúc đánh dấu. Như vậy, trong thời gian gần nhất, cháu gần như có thể khỏi bệnh ngay lập tức.”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Cô đã hỏi Lục Tông rồi, nếu cháu chấp nhận phương pháp điều trị này, cậu ấy nguyện ý phối hợp.”
Lời của Đường Lộ Vũ như sấm sét giữa trời quang, khiến mặt Lâm Tưởng Khởi đỏ bừng, cậu vội vàng lắc đầu: “Không không không, không cần như vậy đâu, cháu thấy điều trị bình thường là được rồi, chỉ cần đánh dấu tạm thời thôi... chỉ cần cắn cổ cái loại đó, được không ạ? Thời gian dài một chút cũng không sao, đánh dấu vĩnh viễn thì thôi đi ạ.”
Đường Lộ Vũ nhìn cậu: “Vì sao vậy?”
“Chẳng phải cô nói, đánh dấu vĩnh viễn đối với AO đều là không thể đảo ngược sao? Hơn nữa chỉ vì chữa bệnh cho cháu mà còn phải kết hôn... vậy chẳng phải là làm lỡ cậu ấy sao?”
Lâm Tưởng Khởi nghĩ đến điều gì đó, chợt bừng tỉnh vỗ tay một cái, “Thảo nào cháu thấy vừa nãy cậu ấy có vẻ không vui, còn không muốn nhìn cháu nữa, chắc chắn cậu ấy nghĩ cháu muốn dùng bệnh tật để ép cậu ấy làm chuyện này. Bác sĩ Đường, cô giúp cháu giải thích với Lục Tông một chút đi——”
Ngay khoảnh khắc Lục Tông mở cửa bước vào, hắn vừa vặn nghe được Lâm Tưởng Khởi nói:
“cháu thật sự không muốn đánh dấu vĩnh viễn với cậu ấy.”
Trong khoảnh khắc.
Ba người trong phòng đều im lặng.
Nhưng Lục Tông rất bình tĩnh, dường như không nghe thấy bất kỳ lời nào của Lâm Tưởng Khởi.
Hắn bước vào, đưa cốc nước ấm đầy tay cho Lâm Tưởng Khởi, nói: “Đồ ăn hâm xong rồi, nói chuyện xong thì xuống lầu ăn chút đi.”
Lâm Tưởng Khởi là người vô tư, rất dễ bị Lục Tông chuyển hướng sự chú ý.
Cậu chớp chớp mắt, cảm thấy lúc này không tiện, ít nhất không nên hỏi ra câu hỏi kia.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đã mở miệng, hỏi: “Có món gì vậy ạ?”
Lục Tông thường ngày sẽ nấu ba bữa cho hai người, vì bữa trưa phải mang đến trường, nên thường không quá phong phú, nhưng chắc chắn đủ cho cả hai người ăn.
Lục Tông cố ý trêu chọc: “Là món cậu muốn ăn.”
Lâm Tưởng Khởi lập tức mắc câu, bắt đầu đoán mò: “Tôm viên chiên xù?”
Lục Tông gật đầu, nói: “Còn nữa.”
Mắt Lâm Tưởng Khởi sáng lên, lại đoán: “Sườn rim chua ngọt!”
Lục Tông lại gật đầu, nói: “Còn nữa.”
Lâm Tưởng Khởi rất logic suy tính một chút: “Chắc chắn còn một món rau, chẳng lẽ là món cải trắng ngâm dấm em thích nhất!”
Lục Tông khựng lại một chút, nhìn cậu: “Em thích ăn cải trắng ngâm dấm từ bao giờ vậy?”
Lâm Tưởng Khởi ngượng ngùng cười: “Hai hôm trước xem live stream ăn uống, cái anh UP kia làm món cải trắng ngâm dấm trông ngon quá, tớ bỗng dưng thích ấy.”
"..." Lục Tông đoán chừng Lâm Tưởng Khởi đã quên béng những gì mình nói muốn ăn trước đó rồi.
Cũng phải, suốt một tuần lạnh lẽo, Lâm Tưởng Khởi thậm chí còn không đặt chân vào nhà hắn nửa bước.
Lục Tông chỉ có thể tự mình công bố đáp án: “Nộm ngó sen.”
Lâm Tưởng Khởi mừng rỡ: “Chua cay?”
Lục Tông: “Ừ.”
Lâm Tưởng Khởi lập tức nuốt nước miếng, mọi xấu hổ đều vứt ra sau đầu, nhảy xuống giường, vui vẻ nhào tới ôm hắn một cái, nói: “Cảm ơn huynh đệ!”
Lục Tông: “.”
Cái ôm này rất ngắn ngủi.
Lâm Tưởng Khởi nóng lòng muốn xuống lầu ăn cơm, còn không quên gọi Đường Lộ Vũ cùng đi: “Bác sĩ Đường, chúng ta cùng nhau ăn đi, món sườn rim chua ngọt Lục Tông làm ngon lắm!”
Nói xong cậu liền chạy ra ngoài.
Đường Lộ Vũ kín đáo quan sát cảnh này.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, tất cả những lo lắng trước đây của mình dường như đều thừa thãi——
Cô vốn tưởng rằng, sau khi bị Lâm Tưởng Khởi từ chối đánh dấu vĩnh viễn, Lục Tông sẽ tức giận bỏ đi.
Hoặc là, Lâm Tưởng Khởi sẽ vì phải điều trị bằng phương pháp đặc biệt này với Lục Tông mà xấu hổ đến không biết đối diện với hắn thế nào.
Nhưng bây giờ xem ra, hai đứa trẻ này có cách chung sống riêng của chúng.
Dù Lâm Tưởng Khởi không muốn đánh dấu vĩnh viễn với Lục Tông vì lý do gì đi nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ cân bằng giữa họ từ trước đến nay.
Cũng đúng thôi.
Hai đứa trẻ tuổi còn nhỏ, tương lai có những ý tưởng mới nào cũng chưa biết được. Vì chữa bệnh mà kết hôn thì cái giá đối với chúng thật sự hơi lớn.
Thôi thì cứ để chúng tự nhiên đi.
Đường Lộ Vũ quyết định không bận tâm nữa, đuổi theo Lâm Tưởng Khởi, chuẩn bị xuống lầu ăn chút gì lót dạ.
Đi ngang qua Lục Tông, cô ý vị thâm trường nói: “Cứ từ từ thôi, đứa trẻ đó còn chưa hiểu gì đâu... Hả? Cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì? Muốn dì cho cậu chút kinh nghiệm người từng trải hả? Không thành vấn đề, trong nhà có rượu không, dì đây có cả một kho kinh nghiệm tuyên bố——”
Lục Tông mặt không biểu cảm nhìn cô, nói: “Xin lỗi, đồ ăn không chuẩn bị phần của cô. Tôi gọi xe cho cô.”
Đường Lộ Vũ: “?”
Đứa trẻ này sao lại bất lịch sự thế, sai bảo người xong liền đuổi khách à!
Lục Tông lại nói: “Tôi nhớ hôm nay cô vốn có hẹn, vì giúp tôi đưa thuốc ức chế mà hủy bỏ. Cho nên tôi giúp cô đặt lại một nhà hàng, hai người. Địa chỉ gửi vào điện thoại cô rồi, còn vấn đề gì không?”
Đường Lộ Vũ lập tức móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, tức khắc kinh ngạc——
Cái gì?! Thế mà lại là nhà hàng vườn trên cao trung tâm thành phố siêu khó đặt này!
Đứng đầu danh sách những địa điểm hẹn hò lãng mạn nhất trên mạng!
Cái gì?! Thế mà vẫn là quẹt thẻ của Lục Tông!
Đường Lộ Vũ lập tức thay đổi vẻ mặt tươi cười, vô cùng hài lòng với chi phí khám bệnh tại nhà lần này, vừa vội vàng thu dọn hộp thuốc vừa sốt sắng đi xuống lầu, không quay đầu lại nói:
“Lục Tông, người như cậu làm gì cũng sẽ thành công!”
Cùng với âm cuối ngân nga, người đã biến mất ở cửa.
... Người như hắn làm gì cũng sẽ thành công?
Lục Tông tự giễu nghĩ.
Tốt nhất là như vậy.