Buổi tối hôm đó, lời nói của Lục Hoắc quả thật rất có thể lay động lòng người, chỉ là Lục Tông chưa bao giờ thiếu sự dẫn dắt. Nhận thức của hắn về bản thân và kế hoạch cuộc đời của hắn rõ ràng hơn Lục Hoắc nghĩ.
Cuối cùng, hắn quyết định vào trường quân đội, không hoàn toàn vì con đường này thích hợp với hắn hơn, hay vì dã tâm của hắn lớn đến mức nào, cảnh giới tinh thần của hắn cao đến mức nào.
Chỉ là sau khi so sánh tổng thể, hắn và Lâm Tưởng Khởi đều cho rằng, bọn họ có thể thông qua con đường này mà đi xa hơn, nhìn rộng hơn, thực hiện được nhiều điều hơn… Hơn nữa, thời gian xa cách cũng không quá dài.
Lục Hoắc bỗng nhiên gọi cậu một tiếng: “Con trai.”
Lục Tông rất ít khi nghe thấy ông dùng ngữ điệu ôn hòa như vậy nói chuyện, không khỏi liền nghiêm túc lắng nghe.
“Mặc kệ con lựa chọn con đường này vì lý do gì, ba đều rất vui khi cảm nhận được sự quyết tâm này ở con. Đời người hiếm khi có điều gì không thể buông tay, nếu con có, hãy nắm lấy, kiên định mà đi tiếp đi.”
Lục Hoắc cũng không nói thẳng tên “Lâm Tưởng Khởi”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT