Giọng nói đột nhiên im bặt.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy Lục Tông, sợ hãi đến mức hít một hơi thật sâu, chân vô thức lùi lại vài bước.
Lục Tông đỡ khung cửa bước ra, mái tóc đen ướt đẫm buông xuống, khiến vẻ mặt tái nhợt của hắn càng thêm thảm hại. Toàn thân hắn không còn một chỗ nào nguyên vẹn: đôi đồng tử đỏ tươi, môi nứt nẻ, gân xanh nổi đầy cổ, cùng tuyến thể bị huyết sắc lan tràn.
Đường Lộ Vũ gần như thất thanh, mãi một lúc lâu sau mới lấy lại được sức lực để cất lời: “Cậu, sao cậu có thể tiêm thuốc ức chế mạnh vào tuyến thể?!”
Loại thuốc ức chế mạnh đó khác với thuốc ức chế thông thường, tác dụng lên tuyến thể rất nhanh và rất nặng. Nó không được bán ra bên ngoài, cho đến nay chỉ được viện nghiên cứu cung cấp cho quân đội, là một biện pháp ức chế bất đắc dĩ trong những thời kỳ đặc biệt.
Trước đây Lục Tông vẫn luôn tiêm vào cánh tay, hiệu quả như vậy đã đủ tốt, không ai ngờ rằng hắn lại có thể điên rồ đến mức dùng kim tiêm đó đâm vào tuyến thể của chính mình.
Nếu phải hình dung mức độ điên cuồng của hành vi này, đại khái giống như khi viêm amidan mà đổ axit vào cổ họng vậy – người bình thường rất khó tưởng tượng, nhưng chắc chắn là vô cùng đau đớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT