Cái đợt tuyên truyền rầm rộ này đã đến mức nào rồi?
Ngay cả các đệ tử trong Thiên Tinh Tông cũng bắt đầu bàn tán về chuyện này.
“Nghe nói chưa? Bên phường thị có một người còn thích khoe mẽ hơn cả Vân Cẩm của Thiên Kiếm Phong.”
“???
Cái gì mà thích khoe mẽ, văn minh chút đi, nói là hiển thánh. Nhưng ta không tin, trên đời này, không thể có ai hiển thánh hơn Vân sư muội!”
“Nghe nói bốn ngày trước, người này đã thông qua khảo hạch nhất phẩm luyện đan sư của Đan Các, lại còn luyện đan ngay bên đường, khi luyện đan, còn cắn hạt dưa. Đáng ghét nhất là, nàng không dọn vỏ hạt dưa. Càng đáng ghét hơn là, vỏ hạt dưa nàng cắn được người ta thu gom lại, nói là có thể dính vận khí thiên tài.”
Đệ tử Thiên Tinh Tông: “???”
Muốn nói cắn hạt dưa, thì đúng là có điểm giống Vân Cẩm!
Chẳng lẽ bây giờ những thiên tài này, đều thịnh hành cắn hạt dưa sao?
Vân Cẩm hẳn là được xem là thiên tài kiếm đạo.
Vị này chính là thiên tài đan đạo?
Chẳng lẽ bọn họ cũng phải cắn nhiều hạt dưa hơn, mới có thể trở thành thiên tài?
“Lần này nàng lại phải tiến hành khảo hạch nhị phẩm đan sư! Hơn nữa, nàng còn thông báo trước thời gian, chiêu cáo thiên hạ, làm mọi người đều đến xem. Các ngươi có đi không?”
“Đi đi đi, cùng đi!”
Một đám người liền chạy đến phường thị!
Diệp Đan Hà nghe mấy sư huynh đang thảo luận, chủ động đi tới muốn tham gia.
Nhưng mà, thấy nàng đến, mấy sư huynh kia lại lập tức dừng thảo luận, vô cùng khách khí nhìn nàng.
“Diệp sư muội khỏe.”
Khách khí, nhưng vô cùng xa cách.
Diệp Đan Hà vốn định nói gì, nhất thời lại cảm thấy uỷ khuất.
Nàng rốt cuộc đã làm sai điều gì?
Vì sao mọi người bây giờ đều lạnh nhạt với nàng.
Là vì chuyện của nhị sư huynh sao?
Nhưng mà.
Nàng thật sự chỉ là khóc lóc kể lể một chút, nàng cũng không thể khống chế hành vi của nhị sư huynh mà!
Hơn nữa Vân Cẩm kia cũng không chịu tổn thương gì, người thực sự xui xẻo, chẳng phải là nàng sao?
Kết quả sau ngày đó, mọi người thấy nàng, lập tức đều bắt đầu khách khí xa cách, có đôi khi nàng còn chưa đi gần, họ đã tỏ vẻ như trốn ôn thần mà tránh xa.
Nàng rốt cuộc đã phạm phải tội lớn tày trời gì, mà lại đối xử với nàng như vậy?
Diệp Đan Hà ủ rũ nói: “Sư huynh, ta chỉ là nghe thấy các huynh trò chuyện vui vẻ, muốn biết các huynh đang nói chuyện gì.”
“Cũng không nói gì.” Mọi người vẫn rất khách khí.
Trần Hạo vì giúp Diệp Đan Hà, đan điền bị hủy.
Cố Cảnh Hồng vì giúp Diệp Đan Hà, mất tự do.
Họ không dám trêu chọc vị tiểu sư muội Thiên linh căn này nữa. Tốt nhất là tránh xa.
Diệp Đan Hà tức khắc hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng đỏ hoe khóe mắt nói: “Ta không biết ta làm sai điều gì, mà khiến các huynh đều ghét ta như vậy. Ta… Ta chỉ là muốn gia nhập vào câu chuyện của các huynh.”
Diệp Đan Hà nói, nước mắt liền rơi xuống.
Mọi người nhìn nhau một lúc.
Trong đó một người da mặt mỏng, mở miệng muốn an ủi vài câu, bị người bên cạnh kéo lại.
“Diệp sư muội, chúng ta cũng không nói gì, chỉ là bên phường thị ra một thiên tài luyện đan sư, chúng ta tính đi xem náo nhiệt. Sư muội muốn đi thì tự mình đi.” Nói xong, hắn kéo sư đệ da mặt mỏng kia, mấy người vội vàng rời đi, dường như sợ Diệp Đan Hà sẽ đuổi theo.
Nước mắt Diệp Đan Hà lập tức bốc hơi, nàng không khỏi cắn chặt răng.
Những người này chẳng phải là không muốn liên quan đến nàng sao?
Được!
Vậy sẽ không có giao thoa!
Chờ nàng sau này trở thành chí cường giả, những người này cũng đừng hòng bám víu chút lợi lộc nào!
Hừ.
Còn đi nhìn cái gì mà thiên tài luyện đan sư!
Có gì mà hay chứ?
Sư tôn đã giúp nàng và Chích Diễm Chân Nhân nói chuyện xong, nàng tuy không gia nhập Thần Đan Phong, nhưng Chích Diễm Chân Nhân cũng sẽ nhận nàng làm nửa đệ tử!
Đến lúc đó, cái luyện đan chi thuật này, nàng vẫn có thể học được.
Chờ nàng cũng thành thiên tài luyện đan sư, xem những người này nói thế nào!
Diệp Đan Hà nghĩ vậy, xoay người trở về đại điện.
Sư tôn nói, hôm nay muốn dẫn nàng đi gặp Chích Diễm Chân Nhân.
Nàng ban đầu đối với luyện đan hứng thú còn chưa đậm lắm.
Nhưng bây giờ thì sao!
Nàng nhất định phải trở thành đại sư luyện đan!
Địa vị của luyện đan sư cao thượng, đến lúc đó, mình cũng có thể cho Vân Cẩm biết, chút thiên phú kia của nàng trước mặt mình, căn bản không đủ để xem!
Các đệ tử tông môn sôi nổi kéo đến, trước khi khảo hạch luyện đan bắt đầu, đài cao đã bị vây kín chật như nêm cối.
Minh Hằng nhìn thấy, không khỏi có chút đau đầu.
Hắn suy nghĩ, có phải hắn đã đưa ra một quyết định sai lầm rồi không!
Đều nói luyện đan sư là chức nghiệp thần bí nhất, cao quý nhất…
Bị cô bé này làm một trận, thần bí ở chỗ nào? Cao quý ở chỗ nào?
Nhưng hiện giờ đã cưỡi lưng cọp khó xuống, hắn cũng chỉ có thể cắn răng làm tiếp.
Chờ đến canh giờ.
Trong sân đột nhiên vang lên âm nhạc du dương.
Là khúc nhạc Việt Chiêu “tự mình” phổ, hắn nói, cái này gọi là Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Khúc này đại khí hào hùng, vô cùng bắt tai, mọi người lập tức dựng tai lên nghe, có những người tinh thông âm luật càng liên tục gật đầu.
Khúc này chỉ có trên trời mới có thể nghe được!
Vân Cẩm nén cười: “Đại sư huynh, không ngờ huynh lại có thiên phú này đấy.”
Việt Chiêu vô cùng khiêm tốn: “Chỉ biết sơ sơ thôi!”
Vân Cẩm khẽ cười một tiếng.
Nàng quyết định nhẫn thêm một chút.
Tích lũy thêm nhiều khoảnh khắc chết vì xấu hổ cho đại sư huynh, như vậy chờ đại sư huynh biết nàng cũng đã từng trải qua thế giới đó, biểu cảm cũng sẽ xuất sắc hơn một chút.
“Tiểu sư muội, được rồi, lên sân khấu đi.” Việt Chiêu nói.
Theo yêu cầu của Vân Cẩm, hoa được rải trên không trung, nàng còn làm bộ làm tịch chống một cây dù, tư thái ưu nhã đứng ở trung tâm sân khấu.
“Chào mọi người, hoan nghênh đại gia đi vào buổi trình diễn… Không đúng, hiện trường khảo hạch luyện đan.” Vân Cẩm thấy sắc mặt Minh Hằng có chút quá khó coi, vội vàng sửa miệng.
Minh Hằng nắm chặt lấy cổ tay một đệ tử bên cạnh: “Nàng biết hôm nay là một buổi khảo hạch luyện đan vô cùng nghiêm túc, đúng không?”
Đệ tử khổ sở nói: “Chắc là… biết ạ?”
Minh Hằng nắm càng chặt.
Đệ tử nhe răng trợn mắt, một câu cũng không dám nói.
“Buổi khảo hạch luyện đan hôm nay, kéo dài bốn canh giờ, thời gian từ ban ngày đến đêm tối. Thời gian tuy dài, nhưng niềm vui càng dài, bốn canh giờ này, chúng ta sẽ cống hiến cho đại gia đủ loại tiết mục xuất sắc, đảm bảo làm đại gia, chuyến đi này không tệ.” Vân Cẩm giới thiệu.
Mọi người: “???”
Không phải. Bọn họ không phải đến xem khảo hạch luyện đan sao?
Trong buổi khảo hạch luyện đan này, còn có tiết mục biểu diễn sao?
Nàng thế mà còn lo lắng họ xem bốn canh giờ sẽ quá nhàm chán!
Người này còn quái gở nữa!
“Giá trị cảm xúc +15.”
“Giá trị cảm xúc +20.”
“Giá trị cảm xúc +18.”
Không có những khoản giá trị cảm xúc đặc biệt lớn, nhưng thắng ở chỗ đông người.
Minh Hằng cắn răng: “Ta bây giờ đổi ý, còn kịp không?”
Không có ai trả lời.
Minh Hằng không kìm được nhìn sang bên cạnh.
Đệ tử kia vẻ mặt khổ sở, đã đau đến nói không nên lời.
Minh Hằng vội vàng buông tay ra.
Đệ tử kia lúc này mới thở phào một hơi. Cứ thế này nữa, việc Vân Cẩm khảo hạch có đứng đắn hay không hắn không biết, nhưng bàn tay này của hắn sợ là phế trước mất.
“Vân vân” đã không dao động nhiều, Vân Cẩm nhiệt tình nói: “Tiếp theo, xin mời vị quan khảo hạch của lần này, Minh Hằng, Minh đại sư!”
Âm nhạc lại nổi lên.
Vân Cẩm thiếu chút nữa phun ra.
Đại sư huynh này điên rồi sao? Hắn lại phối một bản nhạc Phi Thành Vật Nhiễu làm nhạc nền sân khấu!
Minh Hằng cũng đã tê liệt rồi.
Hắn là ai.
Hắn ở đâu?
À.
Nghĩ ra rồi.
Hắn tên là Minh Hằng.
Kẻ phản bội của toàn bộ giới luyện đan.
Từ đây luyện đan sư sẽ rơi khỏi thần đàn.
Và hắn, Minh Hằng, sẽ bị khắc vào cột sỉ nhục.