“Được rồi, nó chính là ý này, chờ ngươi Trúc Cơ kỳ, lại tiến thêm một bước ở chung. Hiện tại, nó chỉ có thể cho ngươi một chùm lông tóc giữ làm kỷ niệm.” Vân Cẩm nói.
Tiểu minh quang thú quý trọng cất kỹ chùm lông, biểu cảm vô cùng nhảy nhót.
Vân Cẩm không kìm được bổ sung một câu: “Nhưng ta cảm thấy dưới bầu trời này nhiều thú đực như vậy, ngươi cũng không cần nhất định phải treo cổ trên một thân cây này. Khi ta nói chuyện với con điện quang thú kia, hình như có vài con thú cái đều nhìn lại. Ta nghi ngờ nó có thể là thú cặn bã.”
“Ngao ngao ngao ngao ngao.” (Không thể nào! Kể cả trước đây nó có những con thú khác, sau khi ở bên ta, nó sẽ không bao giờ để ý đến chúng nữa.)
Minh quang thú hô lên.
Vân Cẩm nhất thời dở khóc dở cười.
Thôi được.
Não tình yêu quả nhiên không phân biệt chủng tộc.
Nếu không có gì bất ngờ, sau này nàng cũng sẽ thường xuyên đến Linh Thú Các, con minh quang thú này, sau này hãy quan sát thêm một chút.
Dù sao, những linh thú Luyện Khí kỳ này xét về linh trí thì tương đương với trẻ bảy tám tuổi, vẫn còn là những đóa hoa của tổ quốc, có thể che chở được thì cứ che chở một chút đi.
Vân Cẩm thở dài một hơi.
Ngự thú này giống như làm giáo viên mầm non vậy…
Một đám nhỏ líu ríu, ngươi còn phải thật cẩn thận che chở tâm hồn non nớt của chúng, còn phải kịp thời khuyên bảo, tránh cho chúng buồn bực.
Khó, quá khó.
“Tiền bối, xong rồi.” Vân Cẩm phất phất tay.
Linh Phi có chút ai oán nhìn nàng: “Các ngươi rốt cuộc nói chuyện gì vậy?”
Vân Cẩm cười hắc hắc: “Bí mật.”
Bí mật của trẻ nhỏ, vẫn phải bảo vệ một chút.
Linh Phi tức giận thổi râu trợn mắt, nhưng vẫn chỉ có thể nhịn xuống.
“Đi thôi, đợt tiếp theo.” Linh Phi có chút ai oán nói.
Số linh thú cần chăm sóc còn lại không nhiều lắm, Linh Phi dẫn Vân Cẩm cùng mấy đệ tử, rất nhanh đã làm xong.
Chờ những linh thú này đều thoải mái dễ chịu nằm xuống, Linh Phi nhướng mày, nói: “Ta lúc trước đã hứa với con, con có thể tùy ý chọn một con linh thú khế ước. Tu vi của con hiện tại là Trúc Cơ kỳ, linh thú Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, đều có cơ hội khế ước, linh thú tu vi cao hơn tạm thời thì vô pháp khế ước. Con vừa rồi cũng đã đi theo ta dạo một vòng, con nói một chút, có con linh thú nào lọt vào mắt xanh không. Nếu khu vực này không có, ta sẽ dẫn con đi khu vực Trúc Cơ kỳ xem.”
Linh Phi vừa nói vậy.
Những linh thú Luyện Khí kỳ tức khắc đều dựng tai lên.
Linh Phi có lẽ còn chưa thể xác định.
Thế nhưng, chúng nó thì đã xác định.
Nhân loại này, có thể nghe hiểu chúng nói chuyện mà.
Hơn nữa, nàng lớn lên cũng xinh đẹp, nói chuyện cũng ôn hòa.
Chúng nó đều rất mong muốn thế giới bên ngoài, nhưng lại sợ hãi giống Thực Thiết Thú mà tìm phải chủ nhân xấu xa.
Nhưng nếu là cô gái này nói, hẳn là sẽ không tệ đến vậy chứ?
Một đám linh thú tức khắc bắt đầu líu ríu.
“Chọn ta đi! Ta có thể biến lớn! Rất lợi hại!”
“Chọn ta chọn ta, ta đánh rắm, có thể hun ngã một đám người.”
“Phì, các ngươi đây đều là kỹ năng vô dụng. Ta biết phun lửa, sức chiến đấu rất mạnh!”
Linh Phi không hiểu những linh thú này đang nói gì, nhưng nhìn chúng tranh cãi mặt đỏ tai hồng, không khỏi đều ngây người.
Trước đây, cũng có đệ tử tông môn đến lựa chọn linh thú.
Nhưng những linh thú được chọn đó, là một con cẩn thận hơn con kia, không trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn khảo nghiệm, đều không dễ dàng chịu nhượng bộ mà bị khế ước.
Bây giờ đổi thành Vân Cẩm thì tốt rồi, chúng nó không có yêu cầu gì, cũng không đặt ra khảo nghiệm gì, trực tiếp tranh giành muốn khế ước với người ta.
Điều này nếu bị những đệ tử trước đây nhìn thấy, e rằng phải phun ra ba ngụm máu ngay tại chỗ.
Một đám linh thú tranh cãi, trong một góc Thực Thiết Thú yên lặng xoay đầu về phía tường!
Mất mặt!
Những đồng bạn này của nó quả thực quá mất mặt cho nó!
Ví dụ của mình ở phía trước, lẽ nào chúng nó còn không biết! Con người, không có một ai là tốt!
Ngay cả khi khế ước với nàng, một khi phát hiện ngươi không đủ mạnh mẽ, nàng sẽ vứt bỏ ngươi ngay lập tức.
Nó, Thực Thiết Thú, đã nhìn thấu cái thế giới dối trá này, nó cả đời không muốn rời khỏi Linh Thú Các!
Linh Phi bị cảnh tượng này kinh ngạc một chút, cười khổ mà nói: “Ta vốn còn định nói, tuy rằng ta đã hứa với con có thể chọn một con, nhưng tiền đề vẫn là phải đạt được sự tán thành của linh thú, thông qua khảo nghiệm của linh thú. Nhưng hiện tại xem ra, lời này hình như không cần thiết nói. Con cứ tùy tiện chọn đi, chúng nó hình như đều rất vui lòng.”
Ngữ khí Linh Phi chua lòm, rất có một loại cảm giác chua xót khi gả con gái, con gái lại đi mà không quay đầu lại.
Vân Cẩm cười cười: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nhưng ta tạm thời chỉ có thể khế ước một con, trong lòng ta, đã có con thú muốn khế ước rồi.”
Ánh mắt một đám linh thú tức khắc càng thêm mong đợi.
Thực Thiết Thú hừ lạnh một tiếng.
Xem đám đồng loại không tiền đồ này!
Nó, Thực Thiết Thú, thì khác.
Dù cho nhân loại này có quỳ xuống, có cầu xin khế ước nó, nó cũng không vui!
Vẫn là câu nói đó!
Thú nhân, vĩnh không làm nô lệ!
“Con muốn khế ước, là Thực Thiết Thú.” Ngay sau đó, giọng nói trong trẻo của Vân Cẩm vang lên.
Thực Thiết Thú: “Ngạch???”
Nó cho rằng mình nghe lầm, lông trên người đều run rẩy.
“Con cảm thấy Thực Thiết Thú rất đáng yêu.” Vân Cẩm mỉm cười nói: “Con muốn mời nó trở thành đồng bạn của con, cũng không biết nó có đồng ý không.”
Thân hình Thực Thiết Thú cứng đờ.
Nó không nghe lầm!
Nhân loại này, thế mà thật sự lựa chọn nó!
Nói sao đây!
Hình như có một chút thầm sướng…
Nhân loại này còn rất tinh mắt.
Nhưng nó, Thực Thiết Thú, đã nhìn thấu thế giới này!
Nó tuyệt đối sẽ không rời khỏi Linh Thú Các!
Linh Phi nhìn Thực Thiết Thú đang úp mặt vào tường, có chút khó xử: “Tiểu Cẩm, những linh thú khác đều được, con Thực Thiết Thú này, hình như không được vui vẻ lắm?”
“Đúng đúng đúng, nó không muốn. Tiểu Cẩm không cần để ý đến nó.”
“Ta rất ngoan, rất đáng yêu, hơn nữa rất sẵn lòng!”
Một đám linh thú lại líu ríu.
Thực Thiết Thú nghe mà nghiến răng nghiến lợi.
Một đám thú hư! Ở trước mặt nhân loại khoe khoang tranh sủng! Không lo làm thú!
“Nếu không, con đổi con khác đi.” Linh Phi khuyên: “Con Thực Thiết Thú này, đã từng bị người vứt bỏ, nó đặc biệt cảnh giác với con người, e rằng sẽ không dễ dàng đi theo con đâu.”
Thân thể Thực Thiết Thú cứng đờ một chút, không nói thêm gì.
Nếu nhân loại này cứ thế rời đi…
Nó hẳn là cũng sẽ có một chút tiểu khổ sở đi.
Nhưng mà.
So với việc lại một lần nữa bị tổn thương, vẫn là làm một con tiểu thú tự do tự tại tốt hơn.
Vân Cẩm nhìn bóng dáng của Thực Thiết Thú, nhẹ giọng nói: “Bị nhân loại vứt bỏ, đây không phải lỗi của nó, mà là lỗi của nhân loại kia. Nếu đã lựa chọn khế ước linh thú, đó chính là có ước định trở thành đồng bạn. Ở chỗ con, đồng bạn là tuyệt đối không thể vứt bỏ. Nếu nó nguyện ý khế ước với con, con sẽ đi theo nó cùng nhau nỗ lực, cùng nhau trở nên mạnh hơn!”
Thực Thiết Thú kịch liệt giãy giụa, nhưng vẫn không quay lại.
Vân Cẩm tiếp tục nói: “Nói đi thì cũng nói lại, cái tên nhân loại đã vứt bỏ nó, là đệ tử Thiên Tinh Tông đúng không? Hắn chẳng phải ghét bỏ Thực Thiết Thú không đủ mạnh sao, nếu con khế ước Thực Thiết Thú, con sẽ bồi dưỡng nó trở thành kẻ mạnh nhất thế giới, sau đó, chuyên môn đi đến trước mặt tên đệ tử kia lắc lư, làm hắn hối hận mà mỗi ngày đâm đầu vào tường!”
Đôi mắt Thực Thiết Thú sáng rực lên!
Cái này… Cái này nghe có vẻ rất đã!
“Linh tiền bối, nếu nó vẫn không muốn thì cứ thế đi. Con tạm thời cũng không nghĩ chọn linh thú khác, có lẽ con sẽ chuyên tâm tu luyện bản thân trước, sau này khi rảnh rỗi sẽ đến đây chọn lựa tiếp.” Vân Cẩm nói.
Linh Phi sửng sốt: “Sau này khi rảnh rỗi là khi nào?”
“Vậy không biết, một năm, hai năm, mười năm đều có khả năng.” Vân Cẩm nói.
Lâu như vậy?
Linh Phi đang định nói gì đó.
Thì con Thực Thiết Thú đã bỗng nhiên xoay người lại!