"Các ngươi nghe nói chưa? Một đệ tử mới nhập môn ba ngày, muốn khiêu chiến Trần Hạo Luyện Khí kỳ đỉnh!"

"??? Trần Hạo kia không phải Luyện Khí đỉnh sao? Ta nhớ hắn vẫn luôn tích trữ Trúc Cơ Đan, chắc là sắp đột phá rồi! Một đệ tử nhập môn ba ngày, dám khiêu chiến hắn?"

"Chẳng phải sao. Vẫn là đệ tử Thiên Kiếm Phong đó."

"Ta biết, nghe nói là Ngũ linh căn, lúc ấy suýt chút nữa đã bị ném ra ngoại môn, là Phong chủ Thiên Kiếm Phong cái tên "nhặt ve chai" đó nhặt về."

"Muốn ta nói, gia nhập Thiên Kiếm Phong, còn không bằng đi ngoại môn."

"Cũng đúng, ai mà không biết ba tháng nữa, Thiên Kiếm Phong sẽ đổi chủ!"

"Đi đi đi, đừng nói mấy chuyện đó nữa, đi xem náo nhiệt đi."

"Ta nghe nói, còn có người đặt cược nữa. Đặt Trần Hạo, một đền hai. Đặt đệ tử mới Vân Cẩm, một đền năm."

"Một đền năm? Cái này nếu mà đặt trúng, lời lãi kha khá đó."

"Vấn đề là, Vân Cẩm kia có khả năng thắng không?"

"Cũng đúng, vậy thì vẫn là đặt Trần Hạo, lấy gấp đôi không phải chắc ăn hơn sao."

“Đi đi đi, đặt cược đi. Chẳng phải đây là mang linh thạch đến cho mình sao.”

Diễn Võ Trường

Một trận tỷ thí của đệ tử Luyện Khí kỳ, lại gây ra sự chú ý lớn đến vậy. Toàn bộ Diễn Võ Đài, đều bị vây kín mít.

Vân Cẩm nhìn cảnh tượng này, vô cùng hài lòng. Nhiều người như vậy, có thể cung cấp cho nàng bao nhiêu giá trị cảm xúc chứ. "Tài sản" của mình sẽ trực tiếp tăng vọt đây mà.

"Tiểu sư muội, kiếm muội cầm chắc nhé." Tư Uyển Ninh lo lắng đưa qua một thanh kiếm: "Tu vi của muội hiện giờ còn chưa đủ, thanh kiếm này là Linh Khí hạ phẩm, muội miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng."

"Cảm ơn nhị sư tỷ." Vân Cẩm ngọt ngào cảm ơn, nàng nhận lấy kiếm, vô cùng lạ lẫm mà vung một đường kiếm hoa. Kết quả, kiếm không cầm chắc, trực tiếp rơi xuống đất.

Tư Uyển Ninh tức khắc ôm trán.

Việt Chiêu có chút rùng mình hỏi: "Tiểu sư muội, muội thật sự không thành vấn đề chứ?"

"Vấn đề không lớn, không lớn đâu." Vân Cẩm nhặt kiếm lên: "Trước đây chỉ xem tỷ với sư huynh luyện, bản thân còn chưa cầm kiếm bao giờ, nhất thời không cầm chắc thôi! Nhưng mà, các sư huynh, sư tỷ phải tin tưởng, thiên tài tuyệt thế như muội đây, rất nhanh sẽ thích nghi được thôi."

Bộ ba Thiên Kiếm Phong: "..." Không hoảng mới lạ!

"Tiểu sư muội! Muội nhất định phải cố gắng đó." Việt Chiêu vẻ mặt căng thẳng.

Vân Cẩm chớp chớp mắt, đột nhiên hạ thấp giọng: "Đại sư huynh, huynh sẽ không phải đã đặt cược cho muội đấy chứ?"

Việt Chiêu tức khắc vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vân Cẩm: "Muội sao lại có thể nghĩ ta như vậy? Đánh bạc loại chuyện này, là không tốt! Ta trước nay đều không tham gia."

"Thật sao?" Vân Cẩm không tin.

Việt Chiêu gật gật đầu: "Ừm, ta đều trực tiếp làm nhà cái. Ăn sạch sành sanh."

Vân Cẩm: "..." Tốt lắm, đợt thao tác này, quả nhiên là đỉnh của chóp.

Việt Chiêu thấp giọng nói: "Muội nếu có thể thắng, lần này khẳng định là lời lớn, đến lúc đó, chúng ta chia đôi."

Nếu Vân Cẩm thua, thì hắn phỏng chừng sẽ mất sạch gia sản, nhưng lời này Việt Chiêu không nói.

"Thành giao!" Vân Cẩm tự tin tràn đầy, nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài. Trần Hạo vừa thấy, chợt cũng lên đài.

Dưới đài, Diệp Đan Hà lê tấm thân yếu ớt, dù tàn tạ những vẫn kiên cường đứng thẳng ở đó! Đêm qua không biết là chuyện gì, bụng nàng đau suốt một buổi tối, chạy vào nhà vệ sinh suýt chút nữa không nhấc chân lên nổi, hôm nay thiếu chút nữa là không đứng được.

Nhưng mà! Vì chiếc nhẫn, nàng bò cũng phải bò đến đây.

Mấy vị sư huynh khác đi theo nàng đến Thiên Kiếm Phong hôm qua, cũng đều có vẻ mặt tái nhợt. Diệp Đan Hà vừa hỏi, bọn họ thế mà cũng bị giày vò cả đêm. Nếu không phải đương sự Trần Hạo ngược lại vẫn ổn, Diệp Đan Hà đều phải nghi ngờ, đây là người Thiên Kiếm Phong đã dùng ám chiêu.

Chỉ có thể nói, mấy người bọn họ có thể đã ăn phải thứ gì đó không nên ăn, ăn hỏng bụng rồi.

"Tiểu sư muội muội yên tâm." Một sư huynh nói: "Lần này Trần sư huynh nhất định có thể thắng, chiếc nhẫn kia đã là vật trong tầm tay của muội rồi."

"Bên kia còn có người đặt cược nữa, ta vừa mới đặt toàn bộ gia sản của mình vào rồi. Chờ Trần sư huynh thắng, gia sản nhẹ nhàng liền nhân đôi." Lại một người khác nói.

Diệp Đan Hà nghe xong cũng rất động lòng, nàng lập tức đem toàn bộ mười viên Bích Linh Đan cùng với một thanh Linh Khí hạ phẩm mà Triệu Vô Cực và những người khác tặng nàng làm lễ gặp mặt, tất cả đều lấy ra: "Sư huynh, mấy thứ này có thể đặt cược không?"

Vị sư huynh kia nói: "Cái đó thì phải đổi thành linh thạch trước. Như vậy, mấy thứ này tiểu sư muội muội cứ giữ. Cái này đại khái giá trị một trăm linh thạch hạ phẩm, ta giúp muội đặt cược là được. Chờ cuộc cá cược kết thúc, ta sẽ đưa số linh thạch thắng được cho sư muội."

Ánh mắt Diệp Đan Hà khẽ động, ngọt ngào đáp: "Cảm ơn sư huynh."

Vị sư huynh kia tức khắc vô cùng cao hứng đi đặt cược cho nàng, những người khác không khỏi lộ ra vẻ mặt ảo não. Bọn họ sao lại không nghĩ ra chứ? Nếu sớm hơn một chút mở lời, người kiếm được ân huệ, chính là họ. Vị tiểu sư muội này, sớm muộn gì cũng sẽ bay cao. Sớm hơn một chút tạo dựng quan hệ tốt, tuyệt đối không sai.

Mọi người nghĩ vậy, càng thêm xích lại gần Diệp Đan Hà. Mấy vị sư huynh, có người đưa nước cho nàng, có người quạt cho nàng, có người dọn ghế cho nàng, chủ yếu là thể hiện sự ôn nhu chu đáo.

"Cảm ơn mọi người. Các ngươi đối với ta thật tốt." Diệp Đan Hà vẻ mặt cảm kích.

Bên phía nữ chủ, đang hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc nữ vương. Trần Hạo liếc nhìn xuống đài, trong lòng khinh thường. A, đám người này lấy lòng tiểu sư muội theo cách quá ư là cấp thấp! Còn hắn thì sao? Sắp vì tiểu sư muội mà đoạt được chiếc nhẫn nàng ngày đêm mong nhớ, đây mới là thật sự "gãi đúng chỗ ngứa"!

Hơn nữa, Vân Cẩm này vô cùng không biết điều, trước đó dám ăn nói ngông cuồng với tiểu sư muội. Lần này, hắn nhất định phải trước mặt mọi người, làm nhục nàng một phen.

Trần Hạo lạnh lùng nhìn Vân Cẩm: "Ngươi là đệ tử mới nhập môn, cũng đừng nói ta bắt nạt ngươi, ngươi động thủ trước đi."

"Thật sao?" Vân Cẩm có vẻ kinh ngạc.

Trần Hạo cười lạnh một tiếng: "Ta nhường ngươi ba chiêu!"

Vân Cẩm cũng không từ chối, nàng nghiêm túc gật gật đầu: "Được, vừa lúc ta làm quen kiếm pháp."

Lên lôi đài làm quen kiếm pháp? Cái kiểu thao tác gì thế này! Trong phút chốc, số linh thạch đặt cược vào Trần Hạo tăng vọt.

Việt Chiêu xem mà sợ hãi. Lần này chơi hơi lớn, cũng không biết có thể giải quyết được không.

Trên đài, Vân Cẩm cầm lấy kiếm, tùy ý múa may. Cái gọi là kiếm pháp của nàng, không hề có kết cấu, trông như chọc cười người khác.

"Mau đặt Trần Hạo!"

"Hoàn toàn là thắng chắc!"

"Mọi người mau vào đi."

Diệp Đan Hà nhìn dáng vẻ vụng về của Vân Cẩm, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng. Nàng và Vân Cẩm sớm tối ở chung lâu như vậy, nhưng chưa từng nghe nói nàng biết kiếm pháp gì. Giờ Vân Cẩm lên đài, cũng chẳng qua là đi làm trò hề thôi.

Trần Hạo cười lạnh một tiếng: "Vân sư muội, ngươi xác định ngươi biết kiếm pháp? Ta thấy ta đứng ở đây, ngươi cũng chưa chắc có thể đâm trúng ta."

Vân Cẩm gật gật đầu, có chút buồn rầu: "Ta cũng cảm thấy vậy! Vậy thì, Trần sư huynh cứ đứng yên đó, đừng nhúc nhích! Tuyệt đối đừng nhúc nhích! Ta sẽ tấn công đây!" Vân Cẩm lạ lẫm vung một đường kiếm hoa, lao về phía Trần Hạo, trong miệng còn lớn tiếng kêu to, dường như vậy có thể giúp nàng tăng thêm dũng khí.

Trần Hạo trong lòng khinh thường, tùy ý dùng linh lực tăng thêm một tầng phòng hộ, trong lòng nghĩ, lát nữa phải làm thế nào, mới có thể khiến Vân Cẩm này thua một cách khó coi nhất. Những sự uất ức mà tiểu sư muội phải chịu từ Vân Cẩm, hôm nay hắn sẽ đòi lại tất cả.

"Trần sư huynh, ta dùng kiếm chiêu đây!" Vân Cẩm hét to một tiếng.

Trần Hạo quả thực muốn cười. Kiếm chiêu ư? Nàng cho rằng tùy tiện múa may vài cái, chính là kiếm chiêu sao? Cười chết mất!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play