Vân Cẩm một bên ăn đan dược như ăn vặt, một bên hỏi Cố Cảnh Hồng: "Ngươi thất thần làm gì? Muốn nói gì thì nói sớm đi, nói xong tiếp tục làm việc."
Cố Cảnh Hồng mạnh mẽ dời tầm mắt mình khỏi từng viên đan dược tinh oánh dịch thấu, sau đó nói: "Chủ nhân, Diệp Thừa không những không bị phạt, hơn nữa chưởng giáo còn ban cho hắn một khối ngọc bội phòng thân."
Vân Cẩm nhướng mày: "Ngọc bội này, có vấn đề đúng không."
Giết nàng nàng còn không tin, Triệu Vô Cực này có thể là người rộng lượng như vậy. Khi Diệp Thừa chủ động nhận thua, nàng rõ ràng thấy trong mắt Triệu Vô Cực hiện lên một tia sát khí! Với tính cách của Triệu Vô Cực, không giết hắn đã là tốt lắm rồi, sao còn ban thưởng chứ? Ngọc bội này, trăm phần trăm có ám muội.
Cố Cảnh Hồng đối với vị sư tôn này của mình cũng rất hiểu, hắn gật gật đầu: "Ta cũng đoán như vậy. Diệp Thừa người này, một lòng nghiên cứu gieo trồng thuật, đối với đạo lý đối nhân xử thế lại ngu dốt. Người này nếu có thể được người khác sử dụng, hơi thêm bồi dưỡng, cũng có thể giúp đỡ một số việc."
Vân Cẩm ánh mắt kỳ lạ nhìn Cố Cảnh Hồng: "Ngươi suy xét thế này, quả thật rất chu toàn đấy."
Đáy mắt Cố Cảnh Hồng không khỏi hiện lên một tia vui mừng: "Có thể giúp đỡ chủ nhân là tốt rồi."
Đây vẫn là lần đầu tiên Vân Cẩm mở miệng khen ngợi hắn, Cố Cảnh Hồng nhất thời có chút vui sướng. Một lát sau, tâm trạng của hắn lại có chút chùng xuống. Chủ nhân lần đầu tiên khen ngợi hắn, lại là vì một người đàn ông khác? Người đàn ông này còn là do hắn tự mình tiến cử? Cố Cảnh Hồng mím môi, nhất thời có một cảm giác dọn đá tự đập chân mình.
Vân Cẩm lại không rảnh để ý đến sự chuyển biến tâm lý phức tạp này của Cố Cảnh Hồng, nàng nghĩ nghĩ, nói: "Diệp Thừa này, quả thật là một người thuần túy hiếm có, nếu có thể cứu, tìm cách cứu một lần cũng không sao."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT