Khương Nại cảm thấy toát từng tầng từng tầng mồ hôi, gần như sắp mất nước nghiêm trọng.
Cô kiên trì muốn thoát khỏi chăn, vươn cánh tay trắng như tuyết ôm lấy Tạ Lan Thâm. Cô thích không có trở ngại nào ngăn cách với anh, dán chặt bên nhau không hề có khoảng cách như lúc này.
Ngón tay của Tạ Lan Thậm chậm rãi mơn man trên xương cánh bướm sau lưng Khương Nại, cường độ rất nhẹ nhàng.
Khương Nại cũng lười quản anh, mơ mơ hồ hồ nép vào lòng anh ngủ một giấc cho đến khi nghe thấy có tiếng động bên ngoài cửa vọng lại.
Đúng lúc cô muốn ngồi dậy thì lại bị Tạ Lan Thâm ôm vào lòng, giọng nói khàn khàn rất nhỏ không nghe ra cảm xúc: “Tạ Lâm trở về rồi”.
Khương Nại phản ứng mất mấy giây mới nhớ ra Tạ Lâm bị mắng vì chuyện của Vưu Ý. Không biết lần này Tạ Lâm giả vờ ngoan ngoãn cho Tạ Lan Thâm xem hay là chỉ vì muốn tránh đầu sóng ngọn gió. Một mình anh ta chạy ra nước ngoài tham gia cuộc thi, trong thời gian đó cũng lấy được mấy giải thưởng.
“Có phải Tạ Lâm nghĩ rằng… lấy được giải thưởng rồi về Tạ gia thì sẽ không bị anh trách mắng nữa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT