Bât luận Bùi Tứ trước kia có thân phận thấp như thế nào.
Hiện tại Tạ Lan Thâm đã rời khỏi tập đoàn Tạ thị, an bài Bùi Tứ ra mắt bên ngoài, bổ nhiệm anh ta làm giám đốc điều hành của công ty.
Mặc dù là người hoạt động như một công cụ bị người khác sử dụng, không đòi hỏi tình cảm, vật chất và tiền bạc.
Nhưng khi những người trong giới gặp anh ta thì vẫn phải tôn kính anh ta.
Lâm Húc Viêm chủ động rót trà cho Bùi Tứ, không quên khai báo: “Người đại ngôn toàn cầu đã để Khương Nại làm rồi, hợp đồng vừa được ký kết tối nay… Nhưng cổ đông lớn nhất của công ty là Tạ tổng, nếu như có tiếng gió rơi vào tai ngài ấy thì chắc sẽ không bị phản đối chứ?”
Lam Cảnh đang đi theo con đường cao cấp trong ngành, việc đưa đại ngôn cho Khương Nại được coi là mở cửa sau rồi.
Lâm Húc Viêm sợ rằng Bùi Tứ sẽ sử dụng quyền lực của Tạ gia mà tốn tâm tư đi nâng đỡ nữ minh tinh. Nếu bị anh em Tạ gia phát hiện ra thì hậu quả sẽ thật thảm.
Bùi Tứ liếc nhìn anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: “Tạ tổng hiểu rõ việc lớn.”
Lâm Húc Viêm đem tim đặt trở lại trong bụng, hỏi: “Nhân tiện, cô bé quàng khăn đỏ là ai?”
Bùi Tứ thong thả trả lời: “Phu nhân của tôi.”
Lâm Húc Viêm nháy mắt bừng tỉnh, hóa ra là tiểu thư của Tạ gia đang theo đuổi thần tượng sao?
Anh ta cảm thấy xấu hổ khi vừa rồi đã suy đoán linh tinh về Bùi Tứ, vội vàng thuật lại lời người quản lý của Khương Nại đã nói.
“Tôi sẽ nói với cô ấy…” Bùi Tứ đặt tách trà trở lại vị trí cũ. Mọi việc đã xong, anh ta ngồi một lúc liền đứng dậy tạm biệt.
Lâm Húc Viêm quét mắt qua chén trà còn chưa uống được một nửa kia, nghĩ thầm vị này càng ngày càng khó hầu hạ.
Có điều đây cũng được xem là nhân duyên trùng hợp khi được gặp gỡ Khương Nại xinh đẹp như thần tiên, Lâm Húc Viêm vẫn nguyện ý hầu hạ.
Anh ta vui vẻ mở khoảnh khắc trong Wechat lên, có rất nhiều đã thích và bình luận, tất cả đều là lời khen.
Sau khi lướt một lần, anh ta liền nhìn thấy một bình luận mới nhất: [Cô ta à, không phải là có một chân với Thái tử gia của Thân Thành sao?]
Hào môn cũng là một giới. Dư Nam Sương lại thuộc giới thời trang cao cấp, cũng không biết đã thêm Wechat của cô ta lúc nào. Bình luận của cô ta nhanh chúng thu hút Lâm Húc Viêm, anh ta trực tiếp trả lời dưới bình luận: [Ý cô là gì?]
Dư Nam Sương cũng không quan tâm bạn chung của hai người có thể thấy hay không, trả lời: [Anh không biết sao?]
[Chỉ cần đưa đủ tiền và tài nguyên Khương Nại, cô ta sẽ tiếp khách với kỹ năng hạng nhất đấy, còn dễ dàng mê hoặc đàn ông đến thần hồn điên đảo… Hơn nữa à, fan nam trên Weibo của cô ta vừa già vừa xấu cũng vì cô ta mà điên cuồng kéo đại ngôn.]
[Vì không có bất cứ núi dựa nào nên chỉ có thể dựa vào túi da mà kiếm tiền thôi.]
[Lâm tổng, anh cho cô ta cái đại ngôn cao cấp rồi ngừng đi, ngàn vạn lần đừng đánh mất chính mình.]
—–
Chín rưỡi tối, Bùi Tứ lái xe trở về nhà cũ của Tạ gia.
Trên đường đi anh ấy còn ghé vào cửa hàng hoa quả mua một hộp cherry. Bùi Tứ mở cửa bước vào nhà, phòng khách vẫn đang sáng đèn.
Tạ Lan Tịch còn chưa đi ngủ, đang háo hức đợi anh ấy quay về.
“Học trưởng, anh nhìn thấy nữ thần của em chưa?”
Bùi Tứ biết cô theo đuổi thần tượng đến phát cuồng, chỉ sợ là đã nhớ nhung cả một đêm rồi.
Anh ấy bước vào phòng bếp, xe lăn của Tạ Lan Tịch tự động theo sau, mềm mại gọi anh: “Học trưởng!”
Thân hình của Bùi Tứ đứng trước bồn rửa bát, nhẹ nhàng dùng tay rửa sạch những quả cherry, môi mỏng khẽ giật: “Đến muộn rồi, chưa nhìn thấy người.”
“À!” Đôi mắt đen của Tạ Lan Tịch lập tích tràn đầy thất vọng, quả cherry Bùi Tứ đưa đến cũng không thèm ăn.
Cuối cùng, Bùi Tứ chính là một tên xấu xa, giờ mới nói cho cô: “Nữ thần của em hẹn em tối mai đi ăn, nói rằng muốn cảm ơn chuyện đại ngôn.”
Tạ Lan Tịch ngạc nhiên há hốc miệng ra liền bị Bùi Tứ nhét một quả cherry vào trước khi cô kịp hét lên.
Quá ngọt rồi!
Cô hài lòng cong mắt, âm cuối nhẹ nhàng: “Muốn học trưởng ôm.”
Bùi Tứ cũng không ôm cô, lấy hai tờ khăn giấy lau giọt nước trên đầu ngón tay, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai em đâu?”
“Trong thư phòng.”
Tạ Lan Tịch biết, chỉ cần anh trai cô ở nhà thì mỗi tối Bùi Tứ trở về đều sẽ đi thư phòng cùng anh trai bàn chuyện công việc.
Cô ấy là một cô gái hiểu chuyện, sẽ không ồn ào muốn học trưởng bỏ công việc mà ở cùng cô.
Bùi Tứ gật đầu, xoa nhẹ tóc Tạ Lan Tịch: “Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
—–
Đêm nay Tạ Lan Tịch khẳng định là mất ngủ. Trong đầu cô bây giờ toàn là chuyện Khương Nại hẹn cô đi ăn.
Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng mới phát hiện mình đã cầm điện thoại đăng nhập vào Weibo, xem đi xem lại bức ảnh của Khương Nại.
Ban đêm quá yên tĩnh, rất dễ làm cho Tạ Lan Tịch nhớ lại chuyện trước kia.
Thật ra cô cũng không nhớ mình bắt đầu thích Khương Nại từ bao giờ. Từ khi bị tai nạn ô tô, hai chân của cô bị tàn tật, chỉ có thể từ bỏ giấc mơ vũ đạo. Cô bỏ học ở nhà không ra khỏi cửa, bình thường phương thức tiêu khuyển cũng chỉ có thể lên mạng tìm hiểu về thế giới bên ngoài.
Bỗng có một ngày, cô nhìn thấy thân hình của Khương Nại trên mạng.
Sau này cô mới quan tâm và biết được rằng Khương Nại cũng là từ học vũ đạo ra.
Sau khi bước chân vào giới giải trí, Khương Nại bắt đầu từ việc đóng vai phụ, rất tận tâm và chăm chỉ.
Vì để thực hiện tốt cảnh quay, Khương Nại sẽ không hề sợ hãi mà nhảy vào hồ nước lạnh như băng. Vì sợ trang phục mình mặc sẽ bị nhăn mà việc ủi lại sẽ gây khó khăn cho nhân viên trang phục nên Khương Nại có thể đứng suốt 6 tiếng đồng hồ đợi đến lượt diễn.
Bị phóng viên chụp trộm cũng không lạnh mặt, Khương Nại còn mời họ ăn một bát bánh trôi nước vào mùa đông lạnh lẽo.
Chỉ cần xung quanh có người gặp khó khăn, Khương Nại sẽ dùng ánh sáng của bản thân sưởi ấm người khác.
Trong những ngày tháng cô trốn trong bóng tối, cũng từng chút một bị ánh sao này chiếu sáng.
—–
Ngày hôm sau, Tạ Lan Tịch bởi vì cả đêm mất ngủ nên đến rạng sáng mới ngủ được một chút.
Cái giá phải trả chính là quầng thâm dưới mắt lúc ngủ dậy.
Bây giờ đã là chạng vạng rồi, đáng lẽ không thể gặp được anh trai lúc này mới phải.
Kết quả là lúc cô đi xuống phòng khách thì lần đầu tiên thấy Tạ Lan Thâm đang ngồi ở ngoài sân bình tĩnh uống trà. Không hiểu sao Tạ Lan Tịch lại cảm thấy hôm nay tâm tình của anh rất tốt.
Vừa đi ngang qua thì đôi mắt đen của Tạ Lan Thâm đã nhìn về phía cô, giọng điệu nhẹ nhàng như đang tán gẫu: “Nghe Bùi Tứ nói tối nay em đi ăn với nữ thần của mình à?”
“…” Tạ Lan Tịch còn chưa nghĩ xong, cánh môi bị cắn trở nên đỏ tươi.
Tạ Lan Thâm nhì lướt qua đồng hồ, còn sớm nhưng lại nghe anh nói: “Hôm nay vừa lúc không có việc, anh đưa em đi.”
Tạ Lan Tịch trợn tròn mắt lắp bắp.
Cô sơ sờ đầu gối dưới váy, sau khi trằn trọc cả đêm, cô vẫn nhát gan mà lùi bước.
Tạ Lan Thâm chú ý đến vẻ mặt của cô hỏi: “Sao thế?”
“Anh, em còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần đi gặp Nại Nại…” Tạ Lan Tịch có chút ảo não vì tối qua đã đáp ứng. Cô ngẩng đầu lên đáng thương nhìn Tạ Lan Thâm, không hiểu sao trong đầu chợt lóe lên một cái.
“Anh, hay là anh thay em đi đi… Trên Weibo đều nói cô bé quàng khăn đỏ là nam, nếu anh đi thì Nại Nại cũng sẽ không nghi ngờ đâu!”
Tạ Lan Thâm quay mặt lại hỏi cô: “Anh đi làm gì?”
“Tất nhiên là mời Nại Nại ăn cơm rồi. Cô ấy đến Tứ Thành, em cũng chưa tận tình làm chủ nhà… Anh, xin anh đấy, được không?”
Một lúc sau.
Tạ Lan Tịch thấy anh đặt tách trà xuống rồi đứng dậy, cô lo lắng kéo góc áo của anh: “Anh.”
“Anh về phòng thay quần áo.”
—–
7 giờ tối.
Ánh đèn rực rỡ mới được bật, vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn.
Tần Thư Nhiễm vì muốn cảm ơn công lao của cô bé quàng khăn đỏ nên cố ý chọn một nhà hàng nổi tiếng trên mạng phải xếp hàng thật dài, đặt chỗ có quang cảnh đẹp nhất.
Khương Nại lúc ra ngoài trên mặt không hề trang điểm, quần áo cũng đơn giản, từ sớm đã đến địa điểm rồi.
Cô nhỡ rõ nhiệm vụ tối nay là cảm ơn fan, sau bữa tối liền có thể trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Một lúc sau, lông mi cong vút của Khương Nại đổ bóng trên khuôn mặt trắng nõn, lặng lẽ suy nghĩ.
Chuyện hợp tác đại ngôn của cô.
Tiến độ nhanh hơn dự kiến, điều đó đồng nghĩa với việc… cô sắp phải trở về Thân Thành.
Cho nên nội tâm Khương Nại rất rối rắm, cô có nên chủ động gọi điện cho Tạ Lan Tham hay không.
Ánh mắt cô rơi vào chiếc bình hoa màu hồng trên bàn, vương đầu ngón tay nhẹ nhàng ngắt từng cánh hoa xuống.
Gọi, hay không gọi?
Ngay lúc cô đang thất thần thì chợt nghe người phụ vụ hướng về phía này nói: “Tạ tiên sinh, mời đi lối này.”
Khương Nại theo bản năng ngẩng đầu lên, giây tiếp theo lông mi có chút run rẩy không động nữa.
Cũng không biết có phải là Thượng đế đã nghe thấy nguyện vọng của cô hay không, Tạ Lan Thâm xuất hiện khiến cô không có một chút phòng bị nào, vẻ mặt sững sờ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp trên đầu, anh chậm rãi đi tới, trên người mặc bộ âu phục màu xám nhạt. Lẽ ra anh phải có vẻ ngoài sạch sẽ và tươm tất, nhưng bởi vì bàn tay mảnh khảnh của anh dưới cổ áo trắng đang cầm một hộp cherry cho nên đã phá vỡ sự hài hòa vốn có.
Trong đầu Khương Nại xuất hiện một phỏng đoán vừa hoang đường vừa lớn mật: “Anh là cô bé quàng khăn đỏ thích ăn Cherry?”
Mười phút sau.
Những món ăn cao cấp được mang lên, nhưng Khương Nại lại không biết nên đặt tay ở đâu.
So với sự lo lắng và mất tự nhiên của cô thì Tạ Lan Thâm lại không hề băn khoăn gì về mặt này. Anh rót cho cô một ly nước đã đun sôi, trò chuyện như những người bạn bình thường: “Chúc mừng em đã giành được đại ngôn của Lam Cảnh.”
Khương Nại nhìn anh, cũng biết mặc kệ cô bé quàng khăn đỏ là ai, chuyện đại ngôn chỉ sợ cũng là do anh giúp một tay.
Ân tình càng muốn trả lại càng không rõ ràng.
Đôi mắt đen láy mở to của Khương Nại rời đi, sợ mình sẽ vô tình mà lộ ra cảm xúc đang kìm nén trong lòng.
Tuy nhiên vào lúc cô quay đầu đi thì ánh mắt của Tạ Lan Thâm vẫn vững vàng dừng trên người cô.
Đã nhiều ngày không gặp, nước da của cô càng đẹp hơn trong ảnh, mái tóc đen dài xõa ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm chút má hồng, khóe mông cong cong xinh đẹp.
Tạ Lan Thâm thu hồi ánh mắt, chủ động cầm đũa gắp món sườn xào chua ngọt vào bát cô: “Ăn thôi.”
Khương Nại quay đầu lại, trong lòng cảm xúc rất phức tạp đối mắt cùng anh.
Một hai giây trôi qua, không kìm lòng được nữa, cô cũng lịch sự đáp lại gắp cho anh ít rau.
Tạ Lan Thâm thấp giọng nói với cô: “Cảm ơn.”
Trên thực tế, các món ăn của nhà hàng cũng bình thường, chỉ là quảng cáo rất hot.
Tạ Lan Thâm đã ăn chay nhiều năm rồi, 80% là không thể nuốt được.
Nhìn thấy anh ăn rất nghiêm túc, thật giống như tối nay thực sự vì bữa ăn này mà đến, lại không quá chắc chắn.
Sau khi đã ăn no đủ nửa phần, Khương Nại liền đặt đũa xuống, quay đầu ra nhìn tấm kính cao từ sàn đến chạm trần, là một trung tâm thương mại rực rỡ ánh đèn.
Nghĩ một lúc liền không có chuẩn bị mà hỏi người đàn ông đẹp trai ngồi đối diện: “Tối nay anh có bận gì không?”
“Không, từ giờ cho đến cả tối…” Tạ Lan Thâm không nói hết nửa câu sau mà hỏi lại cô: “Hả?”
Khương Nại cười: “Hình như em còn nợ anh một chiếc áo.”
Đôi mắt đen của Tạ Lan Thâm nhìn theo tấm khăn trải bàn màu xanh lục đậm.
Anh chú ý tới nhưng ngón tay trắng nõn mảnh mai của cô đang cầm một tấm thẻ ngân hàng.
Lông mày cô chau lại mỉm cười nhìn anh: “Tạ Lan Thâm, tối nay cho em mượn hai tiếng đồng hồ nhé.”