"Lần này tiểu tổ tông hẳn là không còn giận nữa chứ!" Tần Phong xách theo túi từ sân thượng, chậm rãi bước lên phòng ngủ tầng hai, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Tiểu Bạch, ta mang lễ vật đến cho ngươi, có muốn hay không nào?" Tần Phong vừa gõ cửa vừa dịu giọng dỗ dành.
Bên trong vẫn không có động tĩnh.
“Là năng lượng hạch tâm đấy, thứ ngươi thích ăn nhất!”
Lúc này, cuối cùng cũng có tiếng động phát ra từ bên trong. Cánh cửa “rắc” một tiếng khẽ mở.
Tần Phong bước vào phòng ngủ, liếc mắt liền thấy Tiểu Bạch đã quay trở về nằm trên gối, cả người xoay lưng về phía hắn, thái độ lạnh nhạt như không hề quan tâm.
“Ngon lắm đấy, toàn là tinh hạch của những dị thú mạnh mẽ, ta lấy về bồi tội với ngươi, được không nào?”
Tần Phong dỗ Tiểu Bạch chẳng khác nào dỗ con gái nhỏ. Thực ra, Tiểu Bạch vẫn chưa trưởng thành, chỉ là bộ lông xỏa tung, thân hình chỉ bằng hai bàn tay chụm lại, nhỏ xíu như vậy, ai nhìn cũng không khỏi mềm lòng.
Dù Tần Phong đã giết biết bao nhiêu người, nhưng với Tiểu Bạch, hắn lại không nỡ động đến một cọng lông tơ.
Tình cảm này, từ lâu đã không còn đơn thuần là cảm kích vì được cứu mạng. Có thể là do khế ước, cũng có thể vì những ngày tháng kề vai sát cánh bên nhau.
Tần Phong biết rõ, Tiểu Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ rơi hắn.
“Hừ!”
Tiểu Bạch khẽ hừ một tiếng trong cổ họng, cuối cùng vẫn chịu há miệng ngậm lấy lễ vật từ tay Tần Phong, còn tiện thể liếc hắn một cái.
Tần Phong cười, biết ngay là tiểu tổ tông này đã chịu tha thứ rồi.
Tiểu Bạch ôm lấy hộp quà, móng vuốt nhẹ nhàng mở ra, bên trong xếp gọn năm viên tinh hạch, có lớn có nhỏ.
Nó chọn viên nhỏ nhất, “tạp ba tạp ba” ăn vào.
Chỉ là lần này, Tiểu Bạch không rơi vào trạng thái ngủ say như mọi khi. Ngược lại, bộ lông toàn thân dựng đứng, miệng phát ra tiếng nức nở.
Tần Phong vốn định nằm xuống nghỉ ngơi, lập tức bật dậy, quay đầu nhìn sang.
“Làm sao vậy? Tinh hạch có vấn đề gì sao?”
Phản ứng đầu tiên của hắn là, có kẻ dám hạ độc vào tinh hạch? Nhưng ngay sau đó, hắn mới cảm thấy là mình quan tâm quá sẽ bị loạn.
Khí tức trên người Tiểu Bạch lúc này vô cùng cuồng bạo. Đây không giống bị trúng độc, mà rõ ràng là đang tấn thăng.
Không chỉ có vậy, bộ lông của nó đang dài ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, tựa như đang biến đổi, tạo thành hình dáng một cây quạt hương bồ.
Thực lực của Tiểu Bạch đang tăng vọt!
Tần Phong săn giết dị thú được bao nhiêu tinh hạch đều để dành cho Tiểu Bạch. Dù sinh ra chưa đầy một tháng, nhưng Tiểu Bạch đã tiến hóa lên Thú Tướng, thực lực tương đương G8.
Mà hôm nay, sau khi nuốt một viên tinh hạch cấp Thú Vương, Tiểu Bạch không ngủ say như trước mà ngược lại, đang hoàn toàn chuyển hóa.
Nó… sắp đột phá đến cấp Thú Vương!
Nhìn thấy sự biến hóa đó, Tần Phong dĩ nhiên mừng rỡ.
Một khế ước thú đạt cấp Thú Vương, đến cả những Khu Thú Sư chính quy còn khó có được.
Tiềm lực của Tiểu Bạch, thực sự quá lớn!
Chẳng mấy chốc, viên tinh hạch đầu tiên đã bị nuốt sạch. Khí tức của Tiểu Bạch lại bắt đầu suy giảm, Tần Phong vội vàng đưa thêm một viên, nó lại tiếp tục thôn phệ.
Rõ ràng nó cũng nhận ra, bản thân đang ở vào thời khắc mấu chốt nhất.
Thời gian trôi qua từng giờ, thực lực Tiểu Bạch không ngừng tăng lên. Hình thể của nó cũng từ kích cỡ hai bàn tay, lớn dần lên đến hơn nửa thước.
Thật ra, hình dạng nhỏ nhắn trước đó chẳng qua là do Tiểu Bạch cố ý biến đổi để tiện Tần Phong mang theo. Đối với dị thú có trí tuệ cao như Tiểu Bạch, kỹ năng biến hình vốn là năng lực gần như bẩm sinh.
Cứ thế, viên thứ ba, thứ tư, thứ năm đều bị nuốt trọn.
Bỗng nhiên, khí tức Tiểu Bạch bùng nổ dữ dội!
Một cỗ uy áp Vương Giả kinh thiên động địa phát tán ra từ người nó, lan khắp tiểu khu Thanh Hồ, thậm chí khu biệt thự lân cận đều cảm nhận được cỗ hơi thở này.
Không biết bao nhiêu người bị đánh thức giữa đêm, lập tức cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu.
“Tiểu Bạch, mau thu liễm khí tức!” Tần Phong vội vã hô lên.
Tiểu Bạch lập tức thu lại khí tức, nhưng hình dạng nó giờ đã biến đổi hoàn toàn.
Từ thân hình nho nhỏ, nó dài ra gần nửa người, đuôi xòe rộng ra rồi tách thành hai nhánh. Yêu Hồ hai đuôi!
Tiểu Bạch chính thức tấn cấp F đoạn, trở thành Thú Vương!
Không thể ngờ, nó lại đột phá sớm hơn Tần Phong một bước!
Giờ đây Tiểu Bạch không chỉ mạnh, mà còn tràn đầy phong phạm của một Vương Giả. Chỉ là…
“Tiểu Bạch… ngươi biến thành thế này, làm sao ta mang ngươi đến trường được đây?”
Lần trước nhập học Tiểu Bạch đã xuất hiện trước mặt mọi người a.
Tiểu Bạch dường như hiểu lời Tần Phong, đôi mắt lưu ly bỗng trợn to, ánh mắt đầy ai oán.
“Ngao!”
Nó lại muốn nổi giận!
Lại muốn ném nó ở nhà sao? Không phải đã hứa sẽ mang nó theo rồi à? Dám thất hứa! Rõ ràng là thú hai chân có thể đi cùng chủ nhân mà!
Nghĩ vậy, Tiểu Bạch bỗng nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
Chỉ một khắc sau, Tần Phong đã hoàn toàn choáng váng!
Bộ lông trên người và đuôi của Tiểu Bạch bắt đầu biến mất, bộ lông màu trắng trên đầu cũng nhanh chóng mọc dài ra như tóc.
Thân hình nó bắt đầu kéo dài ra, làn da thú màu hồng nhạt cũng dần biến thành màu da người mịn màng.
Đôi tai dần trở nên thon gọn, chiếc mõm và chóp mũi co rút lại, gương mặt hiện rõ từng đường nét lập thể.
Hàng mi trắng nhạt bao phủ lấy đôi mắt hồ ly trong suốt như lưu ly, chiếc mũi thanh tú, đôi môi mềm mại, đầy đặn, ánh lên vẻ ướt át.
Tần Phong cả người đều khiếp sợ.
“Ngươi…”
“Chủ nhân!”
Tiểu Bạch cất giọng, thanh âm trong trẻo mềm mại, giống hệt giọng nói Tần Phong nghe được trong đầu qua khế ước câu thông.
Thế nhưng giờ đây, Tiểu Bạch đã không phải là hồ ly nữa, mà đã là một thiếu nữ thực thụ!
Mái tóc bạc dài đến tận lưng, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, thậm chí có phần không giống người phàm. Nàng tiến đến trước mặt Tần Phong, giọng điệu cực kỳ ngạo kiều nói:
“Như vậy được rồi chứ? Bây giờ có thể theo ngươi đến trường chưa? Nhân loại các ngươi thật phiền phức!”
Tần Phong: “...”
Hắn chỉ cảm thấy mũi mình nóng ran, một dòng chất lỏng chảy ra, hắn vội vàng lấy tay bịt mũi!
“Tiểu Bạch! Ngươi trước mặc quần áo vào!”
Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh, Tần Phong cảm nhận được cái gì gọi là luống cuống tay chân.
Tiểu Bạch đã biến thân, nhưng không có kiến thức của nhân loại, hoàn toàn là một thân trống trơn, không có gì che đậy a!
Dù rằng sau khi biến thân, dáng người Tiểu Bạch vẫn phẳng lì, trông chỉ như cô bé 13-14 tuổi, nhưng Tần Phong vẫn như cũ không dừng được suy nghĩ viễn vông, đặc biệt là nghe cô gọi một tiếng “chủ nhân” thanh thúy như vậy, quả thực muốn mạng già của Tần Phong mà.
“Ta không có đồ để mặc rồi!”
Tiểu Bạch cúi đầu, có chút không nỡ nắm lấy từng mảnh vải bị xé rách do mình vừa tấn thăng Thú Vương tạo thành. Phải biết rằng, chiếc váy này là món y phục duy nhất mà cô có a. Những bộ còn lại vẫn còn đang trong quá tình đặt may.
“Trước tiên mặc tạm cái này!” Tần Phong gấp rút lấy ra một chiếc áo sơm đưa qua, hoàn toàn là dáng vẻ của một đại quân tử.
Chỉ là… mặc vào lại giống như một chiếc váy sơ mi kiểu dáng trong suốt.
Mức độ mê hoặc lập tức tăng vọt gấp bội, dĩ nhiên so với lúc chưa mặc gì lại càng lộ vẻ mê hoặc hơn.
Tần Phong chỉ cảm thấy, trong những sách báo thời kỳ trước tận thế từng viết “Hồ yêu hóa người, thật có thể mị hoặc chúng sinh” tuyệt đối không phải nói quá!
“Đi! Chúng ta đi mua quần áo!”
Hắn vội vàng mang thêm cho Tiểu Bạch một lớp áo sơmi, dùng dây thắt lưng đeo ngang eo cho Tiểu Bạch, miễn cưỡng tạo nên một bộ váy liền áo.
Lúc này, Tần Phong mới thở phào nhẹ nhõm, có được cảm giác an toàn, vội vàng mang Tiểu Bạch rời khỏi nhà.
Còn chuyện đến trường?
Đi mẹ nó đến trường! Trốn học!
# Lảm nhảm của editor, có thể bỏ qua: Chương này nó khó kinh hồn, không biết dùng từ nào cho hợp lý luôn ấy 😭