Chỉ là, Lâm Đức Vinh vẫn không khỏi cau mày. Một nghìn cân thịt, với nhiều cô nhi như thế, chẳng khác gì muối bỏ biển. Số thịt ấy đương nhiên không thể ăn hết trong một lần, mà phải chia nhỏ ra, tiết kiệm từng chút một. Có lẽ mỗi bữa, mỗi đứa trẻ chỉ được một chút "vụn thịt" mà thôi.
“Viện trưởng, ngài vẫn chưa nghe hết lời tôi nói đâu. Số thịt đó... không phải thịt dị thú thông thường. Đó là thịt Thú Tướng!”
“Cái gì?” Lâm Đức Vinh trợn tròn mắt!
Thịt của dị thú phổ thông, trên thị trường cũng đã hơn trăm đồng mỗi cân. Còn Thú Tướng? Giá cả phải nhiều gấp ba lần!
Nói cách khác, có người một lần quyên góp cho cô nhi viện số thịt trị giá tới ba mươi vạn.
Đây tuyệt đối không phải con số nhỏ.
“Tốt quá! Tốt quá! Mau tìm cho ta phương thức liên lạc của người đó, ta nhất định phải đích thân cảm ơn!”
“Viện trưởng, người quyên thịt là Tần Phong ạ!”
Là học trò cũ của cô nhi viện, người giáo viên nọ tự nhiên nhận ra, ban đầu còn không dám tin nổi.
Nghe vậy, Lâm Đức Vinh không hề mừng rỡ, trái lại chỉ cảm thấy xót xa. Dĩ nhiên lại là Tần Phong, thằng nhóc ấy.
Tần Phong là một trong những đứa trẻ thông minh nhất mà ông từng dạy, lại kiên cường, đầy chí khí. Chỉ là trong lòng ông vẫn nghi hoặc, làm sao Tần Phong có thể lấy được nhiều thịt Thú Tướng như thế? Nếu bán đi, đó cũng là một khoản tiền khổng lồ a.
“Chờ một chút, đừng vội xử lý số thịt đó. Để ta gọi cho Tần Phong!” Lâm Đức Vinh lập tức dùng máy truyền tin liên lạc cho Tần Phong.
…
Tần Phong lúc này vừa vào ở một nhà khách sạn, hơi tắm rửa qua một chút, bây giờ đang nằm trong bồn tắm lớn, tận hưởng cảm giác thư thái khi ngâm mình trong làn nước.
Máy truyền tin reo lên, hắn tiện tay nhận cuộc gọi. Hình ảnh phát trực tiếp ra ngoài, Lâm Đức Vinh thấy được hoàn cảnh xa hoa phía bên kia, hơi sững người.
“Tần Phong!”
“Viện trưởng!”, Tần Phong mỉm cười, nét mặt lập tức dịu lại, không giấu nổi sự thân thiết.
“Là ta, con vừa mới tới cô nhi viện quyên thịt đúng không? Số thịt Thú Tướng đó con lấy ở đâu ra? Con sẽ không phải đi làm người nhặt mót ngoài dã ngoại đấy chứ?”
Cái gọi là "nhặt mót" ở đây là chỉ những người không có thực lực, phải trốn tránh quái vật truy sát, chờ các đội mạnh xử lý xong con mồi còn thừa mới lượm lại chút ít tài nguyên thịt, xương còn sót lại, hoặc thậm chí là tìm đến thi thể năng lực giả, lấy được tài phú từ trên người đối phương. Mà công việc đó, nếu như vận khí không tốt có thể mất mạng luôn a.
Tần Phong trong lòng ấm áp, liền vội vàng nói: “Viện trưởng đừng lo lắng, không có chuyện đó đâu!”
Tần Phong hơi chút giải thích một chút sự tình chuột triều ở khu trồng trọt Thừa Bắc hôm nay, chuyện này đều không phải bí mật, nếu người có tâm muốn tra, hỏi một chút là biết.
“Con đã thức tỉnh thể chất Cổ Võ. Viện trưởng cũng biết con luôn giỏi cách đấu. Giờ thực lực đã không kém, lần này chuột triều đánh chết rất nhiều dị thú, kiếm được không ít tiền, thịt Thú Tướng con cũng không có bán, trực tiếp mang về!"
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Lâm Đức Vinh vui mừng ra mặt, gật đầu liên tục “Tần Phong, con có tiền đồ lắm! Nếu có thời gian rãnh, nhớ trở về thăm một chút nha. Đương nhiên, không cần mang theo gì nữa, lần này là quá đủ rồi!”
Tần Phong cười nhẹ: “Viện trưởng, nếu có gì khó khăn, cứ nói với con. Còn nữa, số thịt đó đừng trộn với đồ khác mà chế biến. Tốt nhất nên làm thành thịt khô, trực tiếp phân phát xuống dưới. Sau này, có chiến lợi phẩm khác, con sẽ tiếp tục mang về!”
“Tốt, tốt lắm! Cảm ơn con, đứa trẻ ngoan!”
“Viện trưởng đừng khách sáo. Ngày mai con sẽ đến gặp ngài.”
Tần Phong trả lời, trong ánh mắt ẩn dấu thâm trầm. Ngày mai, cũng chính là ngày mà ở kiếp trước, Lâm Đức Vinh bị hại.
"Tốt! Ta chờ con về. Nhìn xem tiểu Tần Phong bây giờ lợi hại đến mức nào!" – Lâm Đức Vinh cười to, giọng nói đầy hãnh diện.
Nói chuyện thêm đôi câu, Tần Phong mới tắt liên lạc.
“Hoa lạp lạp—”
Tần Phong đứng dậy, hơi nước phủ mờ gương, phản chiếu vóc dáng cường tráng của hắn.
Chỉ mới nửa tháng…
Thân thể hắn đã không còn gầy gò yếu ớt như xưa, ngược lại tràn ngập lực lượng. Thậm chí, Tần Phong còn cảm nhận được xương cốt mình đang tiếp tục phát triển. Giờ hắn đã cao đến một mét bảy lăm!
Khoác áo choàng tắm lên, Tần Phong bắt đầu chịu thương chịu khó tắm rửa cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch rất ưa sạch sẽ, lại đặc biệt thích ngâm mình trong bọt dầu gội. Giống như đại gia chờ Tần Phong hầu hạ.
Đương nhiên, làm lần này truy tung Đại Thảo Thử Vương nó là công thần, Tần Phong rất tình nguyện hầu hạ nó một lần thật tốt nha.
Trải qua mấy ngày chém giết liên tục, Tần Phong cũng cảm thấy uể oải, bây giờ trầm tĩnh lại, cuối cùng cũng được yên bình. Tần Phong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có Tiểu Bạch vẫn chưa buồn ngủ. Khi thấy Tần Phong say giấc, trước mặt nó hiện ra một khối năng lượng hạch tâm to bằng nắm tay, chính là năng lượng hạch tâm của Thử Vương.
“Ba tháp, ba tháp...”
Tiểu Bạch liếm láp hạch tâm, năng lượng khổng lồ trong đó rất nhanh bị nó hấp thu. Mặc dù hạch tâm to gần bằng thân thể nó, sức mạnh bên trong gần như bạo tạc, thế nhưng Tiểu Bạch chỉ chớp mắt đã nuốt trọn. Kỳ lạ thay, vóc dáng nó vẫn không hề thay đổi chút nào. Bất tri bất giác, nó cũng thiếp đi lúc nào không hay.
…
Sáng hôm sau, Tần Phong mặc áo sơ mi trắng và quần jeans đã giặt đến bạc màu, đi vào cô nhi viện. Tiểu Bạch đang ngủ say tự nhiên cũng được hắn đặt vào trong balo mang theo trên lưng. Hắn không dám để nó ở lại khách sạn một mình, chỉ sợ trong chớp mắt, nó đã bị người ta bắt mất.
Vừa bước qua cổng lớn cô nhi viện, Tần Phong lập tức ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc lan tỏa trong không khí. Đám trẻ vốn thường chơi đùa bên ngoài đều biến mất tăm, giờ đây chen chúc trong phòng ăn của khu nhà chính. Từng cái đầu nhỏ như củ cải đồng loạt nhô ra, nước miếng suýt nữa thì chảy thành dòng. Ngay cả các thiếu niên lớn hơn cũng nhảy nhót không yên.
“Tần Phong, con đến rồi, mau lại đây nếm thử đi! Thấy thế nào?” Lâm Đức Vinh vui mừng kéo hắn đến. Lúc này, bên trong cô nhi viện, đông đảo thiếu niên đang tất bật phụ giúp chuẩn bị. Lâm Đức Vinh làm theo lời dặn của Tần Phong, thịt khô đã được chế biến xong, mùi thơm nức mũi lan khắp cả gian phòng.
"Rất ngon!" Tần Phong gật đầu, mùi vị không tệ, thịt Thú Tướng mùi vị quả nhiên không kém.
“Tần Phong, con tới phát đi!” Lâm Đức Vinh đem thịt khô chuẩn bị tốt giao cho hắn, rồi gõ chuông. Đám trẻ bắt đầu xếp hàng ngay ngắn.
“Thịt hôm nay là lễ vật Tần Phong ca ca mang về cho mọi người. Các con phải nhớ, học theo Tần Phong ca ca, trở thành đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, biết không?"
“Rõ ạ!” Lũ trẻ hô vang.
Dù chỉ là những đứa trẻ còn ngây thơ chưa hiểu sự đời, nhưng không thể phủ nhận, hình ảnh hiện tại của Tần Phong đã gieo vào lòng chúng sự ngưỡng mộ và hy vọng.
Sau khi phát thịt xong, Tần Phong lại cùng nhóm thiếu niên huấn luyện cách đấu. Chớp mắt đã tới buổi trưa.
“Viện trưởng, chiều nay ngài lại đi khu trồng trọt đúng không?” Tần Phong hỏi. Hắn nhớ rất rõ mỗi tháng vào ngày này, Lâm Đức Vinh đều đến kho lúa nội bộ tại khu trồng trọt để kiểm tra.
Cô nhi viện là một trong những cơ sở do chính phủ Thừa Bắc tổ chức, mỗi tháng đều nhận được một lượng lương thực phân phối cố định. Tuy không nhiều, nhưng cũng giúp giảm bớt phần nào gánh nặng chi tiêu.
“Ừ, đúng vậy!”
“Con đi cùng ngài đi.”
"Cũng được." Lâm Đức Vinh mỉm cười, không phản đối.
Lâm Đức Vinh hiểu rõ, hiện tại Tần Phong đã không còn như xưa. Cậu đã thức tỉnh thể chất Cổ Võ Giả, cần có môi trường huấn luyện tốt hơn, thay vì tiếp tục lãng phí thời gian ở lại cô nhi viện.
Huống chi, những gì Tần Phong đã làm cho nơi này… đã là quá đủ.