Hình ảnh tần số thị giác chiến đấu là dưới góc nhìn của Tần Phong. Những hình ảnh ấy khiến người ta hoa cả mắt, nhưng không thể nghi ngờ, thực lực của hắn quả thật cường đại.

"Ngài chờ một chút, ta sẽ lập tức giúp ngài thống kê chiến lợi phẩm. Ngài còn có yêu cầu gì khác không?" Nhân viên công tác không tự chủ được mà đổi sang xưng hô kính trọng.

"Ngươi nói gì cơ? Chẳng lẽ số lượng dị thú kia thật sự là do hắn giết?" Một tên dong binh đứng phía sau Tần Phong lập tức tỏ ra bất mãn.

Rõ ràng, hắn không tin chút nào.

"Thiết bị không hề xảy ra lỗi, toàn bộ dữ liệu đều xác thực!" Nhân viên công tác khẳng định.

“Ta không tin! Chẳng lẽ hắn là con trai của quan lớn quân bộ, các ngươi cố ý ghi thêm chiến tích cho hắn?”

“Không sai! Nhất định là có khuất tất!”

“Lão tử ghét nhất là loại trò mèo này, dĩ nhiên còn dám quang minh chính đại như thế?”

Một vài người không phục, bắt đầu lớn tiếng phản đối.

“Nhìn cái mặt còn trẻ thế kia, làm gì có thực lực như vậy!”

“Hơn nữa trên người hắn dĩ nhiên một điểm vết thương đều không có!”

Càng nói, đám người càng cảm thấy mình đã "nhìn ra chân tướng". Một số kẻ còn nghi ngờ chiến tích của mình bị hắn nuốt mất, bởi vì xét duyệt tổng số dị thú sẽ không thay đổi, nếu người này có nhiều thì tức là có kẻ khác sẽ bị trừ bớt.

Tất cả đều vừa từ chiến trường trở về, sát khí còn chưa tan, nhất thời ánh mắt lạnh lẽo, từng bước áp sát về phía Tần Phong.

Tần Phong lại mặt không đổi sắc.

Nhân viên công tác rơi vào tình thế khó xử, do dự lại có chút sợ hãi nhìn Tần Phong, hắn đã xem hình ảnh chiến đấu, biết rõ thực lực của người trước mặt đáng sợ ra sao.

“Vị tiên sinh này, nếu ngài không ngại... có thể đem hình ảnh chiến đấu công khai, cho mọi người cùng xem một lần?”

"Ta ngại!" – Tần Phong thản nhiên đáp.

Chiến tích của hắn là bình thường, dựa vào cái gì chỉ vì người khác nghi ngờ, hắn phải đem tần số chiến đấu chia sẽ cho bọn họ xem? Chỉ là, những người kia nghe Tần Phong nói như vậy, càng thêm chắc chắn bên trong có mờ ám.

“Không được! Phải cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng!”

"Không sai!"

“Không thể cứ thế thả hắn đi được! Đây là khu quân sự Thừa Bắc, không phải nơi muốn làm gì thì làm!”

Bầu không khí trong lúc nhất thời càng thêm sục sôi.

Tần Phong nhếch môi cười lạnh: 

“Các ngươi muốn giải thích cái gì? Tần số hình ảnh chiến đấu của ta hoàn toàn là thật, các ngươi vô cớ hoài nghi, ta còn chưa tính chuyện bị vu cáo đâu! Đã như vậy... thì đánh cuộc một phen đi!”

"Đánh cược gì?" Một Năng Lực Giả đứng ngay sau lưng Tần Phong, kẻ kiêu ngạo nhất kêu la.

“Cược hình ảnh chiến đấu của ta là thật. Nhân viên công tác sẽ gửi riêng cho từng người các ngươi xem. Nếu là thật, mỗi người bồi thường ta 10 vạn. Nếu là giả, ta trả các ngươi 10 vạn!”

“Haha, tiểu tử này, ta là thật sự không tin! Ta đánh cược!”

“Ta cũng đánh cuộc!”

“Có tiền mà không kiếm thì là kẻ ngốc! Ta muốn xem ngươi lát nữa quần đều thua sạch sẽ thế nào!”

Một vài người nhao nhao phụ họa, giọng điệu đầy châm chọc và hả hê.

 Tuy nhiên, một số người nghe đến đánh cược liền tỉnh táo lại, không có tham dự vào.

Trong đám đông, thậm chí có người nhận ra Tần Phong.

Dù sao thì hắn cũng đã ở đây bốn năm ngày. Nhiều tổ đội quanh năm chiếm giữ cố định tại khu trồng trọt từng thấy hắn và Tiếu Tĩnh. Trước đó, họ không nói gì, vì cũng nghi ngờ như mọi người, một ngày, Tần Phong có thể giết bốn, năm chục con tuyến xà thì còn hiểu được, nhưng chỉ trong vài canh giờ, lại diệt hơn 500 con chuột lớn mà không hề bị thương? Ai tin được!

Thế nhưng, bây giờ nhìn Tần Phong đối diện trấn định tự nhiên như vậy, trong lòng họ cũng bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Lẽ nào là thật?

"Mượn dùng tài khoản của ngươi một chút." – Tần Phong nói với nhân viên công tác.

Nhân viên công tác liền vội vàng gật đầu, hắn rõ ràng nhất, ván cược này, Tần Phong chắc chắn thắng. Hơn nữa, người này là thật lợi hại, để hắn bội phục không thôi.

“Muốn đánh cuộc trực tiếp tìm hắn trả trước thù lao rồi xem hình ảnh chiến đấu!”

Vài người ban đầu khí thế hừng hực, vừa hô hào vừa tỏ vẻ kiêu ngạo. Sau khi nhân viên công tác đưa thiết bị truyền tin đến, từng người lần lượt chuyển mười vạn làm tiền cược. Bên ngoài thì oang oang là thế, nhưng thực tế thật sự dám đặt cược với Tần Phong, cũng chỉ có chín người mà thôi.

“Liền mấy người này thôi sao?” Tần Phong liếc qua bọn họ, ánh mắt bình tĩnh nhưng áp lực vô hình khiến những người xung quanh không tự chủ được mà tránh né ánh nhìn.

Chín người này đều là thành viên của đội viện trợ do căn cứ phái đến. Dù không giết được nhiều, họ vẫn sẽ được trợ cấp một vạn. Nhưng mà chiến tích của bọn họ không nhiều như của thiếu niên này, ai cũng cảm thấy mất mặt, tâm lý càng không phục. Thậm chí có kẻ đơn giản nghĩ Tần Phong đang lừa gạt, muốn nhân cơ hội kiếm chút tiền, nên mới đánh cược.

"Hết rồi? Tác chiến tần số của ta vẫn là trị giá 10 vạn a!" – Tần Phong lạnh nhạt nói.

Hắn chuyển 90 vạn cho nhân viên công tác làm tiền cược. 10 người tiền đặt cược đều giao xong, nhân viên công tác liền đem hình ảnh chiến đấu chia sẽ cho 9 người kia.

Từng người trong nhóm chín người bắt đầu xem. Ban đầu, họ còn không thèm đếm xỉa đến, thậm chí có kẻ tua nhanh đến đoạn giữa. Nhưng càng xem, sắc mặt càng ngưng trọng, cuối cùng là khiếp sợ.

Thực lực của Tần Phong, còn khủng bố hơn cả tưởng tượng!

"Còn có gì muốn nói sao?" – Tần Phong nhìn về phía đám người.

Kẻ vốn ồn ào và kiêu ngạo nhất lúc này mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt mọi người xung quanh như thiêu đốt, khiến hắn cảm thấy như bị Tần Phong tát thẳng vào mặt mà chẳng thể phản bác nổi. Một trận xấu hổ dâng trào, hắn chỉ có thể nghiến răng, buông ra một câu:

“Nguyện thua cuộc!” Người nọ nói xong liền xoay người đi.

Tám người còn lại, trên mặt cũng là lúc đỏ lúc trắng, tâm trạng ngổn ngang. Nghĩ đến bản thân vừa mới mất trắng mười vạn, trong lòng ai nấy đều khó chịu đến cực điểm.

Nếu còn đứng ở chỗ này, chẳng khác nào tự rước lấy nhục, trong lúc nhất thời, bọn họ tất cả đều xám xịt rời đi.

“Aiz, có chuyện gì thế? Sao đều bỏ đi vậy?”

“Này còn không nhìn ra à? Hình ảnh chiến đấu là thật! Tên kia dĩ nhiên thực sự giết hơn 500 con chuột lớn!”

“Mẹ nó, thật sự là thật!”

Ánh mắt mọi người nhìn Tần Phong đã tràn đầy khiếp sợ.

Nhân viên công tác nhanh chóng chuyển 180 vạn về lại tài khoản cho Tần Phong, đồng thời cười tươi như hoa hỏi:

“Tần tiên sinh, về chiến lợi phẩm, ngài có yêu cầu gì không? Là muốn mang đi hay quy đổi?”

Theo hình ảnh ghi nhận, số dị thú do hắn giết được thống kê ra sẽ thuộc về hắn. Nếu muốn mang đi, quân đội sẽ hỗ trợ thu gom cho Tần Phong. Đương nhiên, số chiến lợi phẩm này không nhất định tìm được chính xác số xác dị thú mà hắn giết lúc đó được.

“Tinh hạch Thú Tướng và thịt ta mang đi, mấy thứ khác thì quy đổi thành tiền là được.”

“Vâng, mời ngài chờ chút!”

Sau vài thao tác, máy truyền tin của Tần Phong vang lên, mặt trên hiển thị, 673 vạn đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng của hắn.

Ai có thể nghĩ tới, thiếu niên vừa mới thức tỉnh nửa tháng trước, nay đã có năng lực kiếm tiền khủng như vậy?

“Tần tiên sinh, mời ngài đi cùng vị này nhận tinh hạch và thịt. Quân phòng thủ sẽ điều xe đưa đến nơi ngài yêu cầu.”

Đây là đãi ngộ đặc biệt!

“Cảm ơn!” Tần Phong nói lời cảm tạ.

Hắn lựa chọn chín viên tinh hạch Thú Tướng xong, lại mang theo lượng thịt Thú Tướng đã được phân giải. Thịt này Tần Phong không định bán, mà muốn gửi toàn bộ về cô nhi viện.

Xe đã được chuẩn bị, những binh lính đi theo lập tức lưu loát chất thịt lên xe.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play