Chỉ là dù có ba chiếc xe, nhưng mà nhân số cũng không ít.
Tần Phong cảm thấy bị đè ép bốn phía, hàng hóa chỉ có thể treo lên trần xe, khiến hắn nhịn không được cau mày.
“Nếu sau này còn muốn thường xuyên hoạt động ngoài dã ngoại, e là phải mua một chiếc chiến xa riêng mới được. Nhưng như vậy, cũng đồng nghĩa với việc phải tổ chức một tiểu đội…”
Xe cộ trong vùng hoang dã, có thể bị vứt bỏ bất kỳ lúc nào. Trừ khi có không gian trữ vật cực lớn, bằng không rất khó vận chuyển đồ vật.
Mà thứ đó… chỉ có đám thổ hào mới dám dùng thôi!
Tần Phong liếc mắt nhìn Lục Manh đang suy yếu đến cực độ, rồi lại liếc nhìn xung quanh.
Về phần nhóm người Vương Khải, đã bị đoàn người cô lập, dĩ nhiên không được ngồi cùng xe này.
Có lẽ do không khí trong xe bí bách, hắn cảm giác được nơi ngực, nơi tiểu gia hỏa vốn đang ngủ say, bỗng khẽ động đậy.
Túi áo của Tần Phong vẫn còn khá rộng, tiểu Bạch lúc này chỉ lớn cỡ nửa bàn tay, cho nên còn có thể xoay người bên trong.
“Đừng lộn xộn!”
Hắn vỗ nhẹ lên túi áo. nơi này nhiều người mắt tạp. Mẫu thân của tiểu Bạch rõ ràng không phải loại tầm thường, hậu đại của nó có thể thuần hóa và bồi dưỡng, một con ấu thú có giá trị cao như vậy, nếu bị kẻ khác để mắt, ắt sẽ chuốc lấy phiền phức.
Cũng không biết có phải do cảm nhận được nguy cơ hay không, tiểu Bạch cũng nhanh chóng yên lặng trở lại.
Tần Phong lúc này mới yên tâm, giơ tay lên kiểm tra thiết bị truyền tin, tìm đến số liên lạc vừa cập nhật hôm qua, Tiết Hưng Phúc.
“Ta chỗ này có ít đồ, ngươi còn thu không?” – Tần Phong đính kèm danh sách chiến lợi phẩm, gửi qua.
Lúc này mới sáng sớm sáu giờ, Tiết Hưng Phúc còn đang mơ màng ngủ. Đợi đến khi đọc xong nội dung tin nhắn, hắn lập tức bật dậy như bị điện giật.
“Thu!”
Tiết Hưng Phúc nhạy bén cảm nhận được, thiếu niên này tuyệt đối bất phàm.
Chỉ một ngày trôi qua mà thôi, vậy mà trong tay đối phương lại có nhiều chiến lợi phẩm đến thế? Phải biết rằng, theo tư liệu mà hắn nắm được, Tần Phong chỉ mới tiêm thuốc thức tỉnh ngày hôm qua.
Mà giờ đây, nhìn vào danh sách vật phẩm gửi đến, hắn gần như muốn bật ra tiếng chửi thề.
“Đổi cường hóa dược tề.” – Tần Phong lần nữa gửi đáp lời.
“Ngươi còn muốn đổi cường hóa dược tề? Dự định đổi tới 80 ống sao? Dù ta có được giá nội bộ đi nữa, số lượng định mức mỗi tháng cũng không nhiều đến thế!”
Tần Phong chỉ nhàn nhạt cười. Mấy loại dược tề này với hắn thật ra tác dụng không lớn, nhưng đều là tiền thật vật thật, có giá trị trao đổi rất cao.
Trong thời đại hiện tại, dù Liên bang đã phát hành tiền giấy, nhưng phần lớn mọi người vẫn tin tưởng việc dùng vật đổi vật, cái gì cầm được trong tay, mới là chắc chắn.
“Vậy đổi F cấp.”
Tiết Hưng Phúc bên kia do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý: “Được!”
“Thuận tiện, ta còn có một bộ tài liệu Thú Tướng, có thể đổi lấy một khẩu súng năng lượng không?”
Tiết Hưng Phúc: “…”
Thiếu niên này… rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh?
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đè nén lòng hiếu kỳ xuống, gật đầu đồng ý.
Tần Phong hài lòng gật đầu. Vừa sống lại đã có được một người hợp tác chiến lược như Tiết Hưng Phúc, quả thực rất tốt.
---
Nửa tiếng sau, tại điểm xuất phát dã ngoại khu Thừa Bắc, Tần Phong xuống xe, đi thẳng tới một chiếc xe nhìn qua hết sức phổ thông bên cạnh, ngồi vào ghế sau.
Xe nhanh chóng rời đi. Đợi đến khi Lục Manh và Lý Dao Dao xuống xe, đã không còn thấy bóng dáng Tần Phong đâu nữa.
“Người này đúng là, lại lặng lẽ bỏ đi, ta còn định mời hắn một bữa cơm đâu” – Lục Manh ôm ngực, có chút oán giận nói.
“Hắn hẳn là ở khu Thừa Bắc, rồi chúng ta cũng sẽ có cơ hội gặp lại thôi.” – Lý Dao Dao cũng khẽ than nhẹ một tiếng. Trong lòng có phần thất lạc, cũng hiểu được, Tần Phong kỳ thực cũng không đem bọn học coi vào đâu.
Điều này làm cho thân phận dị năng giả hệ Thủy như cô, cũng cảm giác được chênh lệch rất lớn.
---
Trên xe, Tần Phong hoàn toàn không hay biết hai người kia đang tìm mình. Đối với hắn, bèo nước gặp nhau, cứu đối phương một mạng đã là ân tình, không cần phải trở thành bảo mẫu đi chiếu cố những người này chim non.
Lúc này, Tiết Hưng Phúc đang hưng phấn kiểm tra mớ tài liệu mới, tính toán bao nhiêu đây có thể đổi được bao nhiêu điểm cống hiến.
Tần Phong cũng lấy được những gì mình cần, 3 ống F cấp cường hóa dược tề, 20 ống G cấp, còn có một khẩu súng năng lượng.
Cường hóa dược tề trị giá hơn 40 vạn, không sai biệt mấy với chiến lợi phẩm từ đám hung thú hắn săn giết. Mà khẩu súng năng lượng trị giá 20 vạn, đủ để đổi lấy một con Lang Ngao.
Với người thường, nửa đời vất vả cũng chưa chắc kiếm được từng đó tiền.
Bởi vậy, không ít thanh tráng niên trong căn cứ đều ôm mộng phát tài, đều là ngày tháng liếm máu trên lưỡi đao, đi ra ngoài săn dị thú, sau đó trở về mua dược tề cường hóa bản thân. Nhưng cũng chẳng ai dám chắc, mỗi lần rời căn cứ, có còn hay không cơ hội quay về.
“Tốt, tới ngã ba phía trước thả ta xuống.” Tần Phong nói.
“Không thành vấn đề! Có hàng tốt nhớ kỹ tìm ta nha!” Tiết Hưng Phúc cười híp mắt nói, rõ ràng rất hài lòng với đơn sinh ý này.
Tần Phong bước xuống xe, nhìn dòng người lui tới trên phố, bước chân khựng lại chốc lát.
Trong thoáng chốc, hắn có chút mơ hồ, không biết mình nên đi con đường nào.
Chỉ là rất nhanh, hắn liền nhớ ra, bản thân lúc này nên trở về cô nhi viện.
Tuy nhiên, cô nhi viện cũng không phải chỗ ở lâu dài. Theo quy định, đủ 16 tuổi, sau khi tiêm xong thức tỉnh dược tề một tháng, mọi thiếu niên đều phải dọn ra ngoài, nhường chỗ cho đám trẻ mới đến.
Dù sao, nơi này cũng là địa phương hắn sinh hoạt, Tần Phong cũng thật lâu chưa gặp Hiệu Trưởng gia gia.
Nghĩ đến lão viện trưởng, Tần Phong liền siết chặt nắm tay, bước chân thêm phần kiên định.
Chưa tới mười phút, hắn đã đến một khu nhà cũ kỹ, rậm rạp, vài cái toà xây dựng bất quy tắc đến cơ hồ không có không gian sinh tồn.
Từ bên ngoài nhìn vào, cảm giác chật chội đến nghẹt thở.
Không còn cách nào khác, không gian sinh tồn trong khu tụ tập Thừa Bắc quá khan hiếm. Chỉ có phú hào mới được sống trong tiểu khu có chất lượng, thậm chí những người càng giàu có còn ở trong biệt thự. Càng gần trung tâm, nhà ở càng rộng, ngược lại, càng ra ngoại vi, không gian càng nhỏ.
Thực ra, mọi người đều hiểu, đây là một kiểu bảo vệ.
Những người ở ngoài rìa luôn là những người đầu tiên hứng chịu nguy hiểm, trở thành pháo hôi.
Tần Phong bước vào tiểu khu, tiếng trẻ con nô đùa vang vọng bốn phía. Dù ánh mặt trời nơi đây chẳng mấy rạng rỡ, bọn nhỏ vẫn hoạt bát hiếu động chơi đùa. Này là thiên tính của trẻ thơ.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Phong, lũ nhỏ lập tức im bặt, nhanh chóng tản ra, rồi từ xa xa len lén quan sát.
Tần Phong vừa mới giết dị thú, trên người vẫn còn mùi máu, cộng thêm trang phục hiện tại, khiến người ta vô thức sợ hãi.
Hắn cà thẻ, bước vào bên trong tòa nhà. Sau lưng liền truyền đến tiếng thì thầm:
“Hắn cũng là trẻ mồ côi à?”
“Nhìn uy phong thật đấy!”
“Mặc đồ đẹp như vậy, có phải về tặng quà không?”
“Buổi tối có thể được ăn thịt sao?”
Nói đến đây, đám nhỏ nuốt nước miếng ừng ực.
Tần Phong giờ đã đạt tới G2 đoạn, tai mắt nhạy bén gấp đôi người thường, tự nhiên nghe thấy thanh âm bọn nhỏ.
“Quên mất, lúc khác rãnh rỗi phải mang vài thứ trở về mới được.” Tần Phong thầm nghĩ, rồi từng bước leo cầu thang đến phòng ngủ ở tầng tám.
Trong phòng có bốn chiếc giường tầng, tám người ở chung. Bất quá bây giờ bọn họ đều không có ở đây, một trong số đó có Trần Minh.
Tần Phong xem thời gian, đã 7 giờ, mấy người này hẳn đều đã đi luyện rèn từ sớm.
Dù sao, thức tỉnh là chuyện đại sự cả đời.