Đối với hành động của Tô Lê Lãng, Cố Tình Thiên không giải thích nhiều với bạn học, chỉ là khi Tô Lê Lãng đi vào để váy ngủ đấy, cô đỏ mặt giải thích với bạn học: “Đây chính là người thuê cùng tôi, Tô Lê Lãng.”
Thật ra thì loại chuyện thu lộn quần áo này trước kia thường xuyên phát sinh, Cố Tình Thiên cũng thường xuyên thu lộn áo sơ mi trắng của Tô Lê Lãng, chỉ là lần này bởi vì có người ngoài ở đây, chỉ số xấu hổ không ngừng tăng lên.
Trả đồ ngủ xong, Tô Lê Lãng đến phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng mới khôi phục lại dáng vẻ tuấn tú lịch sự ngày thường, nhìn thấy mọi người còn chưa ăn gì, nên đặc biệt thân thiện xuống bếp nấu cơm.
Cô nam quả nữ, cùng ở dưới mái hiên, hơn nữa một màn vừa rồi, tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau, cậu trai vừa nãy còn bị nhao nhao bảo chung chỗ với Cố Tình Thiên bây giờ rất lúng túng sững sốt không nói thêm gì nữa.
Nhân lúc Tô Lê Lãng nấu cơm, Cố Tình Thiên cũng lén chạy vào.
Tô Lê Lãng đang đưa lưng về phía cô thái thịt, Cố Tình Thiên đứng ở sau lưng anh, ngón tay chọc chọc eo của anh, nói: “Vừa nãy anh giúp tôi giải vây à?”
Tô Lê Lãng không quay đầu, tiếp tục cắt rau, “Giải vây cái gì? Chuyện thu lộn quần áo, sau đó cầm về, thì ngày nào cũng có một lần, tôi chỉ là đang làm chuyện bình thường phải làm, không để ý tới người khác thấy thế nào.”
Cố Tình Thiên có chút ngượng ngùng sờ mũi, nói: “Nhưng mà, loại đồ váy ngủ này, sau này tôi có thể tự đi lấy…”
Cố Tình Thiên vẫn chưa nói hết, thì Tô Lê Lãng đã buông dao thái xuống xoay người, Cố Tình Thiên cho là mình cản trở anh, lui về sau một bước, nhưng Tô Lê Lãng lại trực tiếp đưa tay ra, tay vòng qua người cô chống lên tủ đồ ăn sau lưng cô.
Loại tư thế này, từ góc độ bạn học mà nhìn, chính là Tô Lê Lãng đang ôm Cố Tình Thiên vào trong ngực.
Mặt Cố Tình Thiên ịn lên ngực Tô Lê Lãng, anh vừa lấy đồ vừa nói: “Đâu có phiền phức như vậy, thuận tay thì lấy, hay là nói, cô không muốn bị người khác hiểu lầm?”
Lúc anh nói chuyện tiếng vang từ lồng ngực anh vang bên tai Cố Tình Thiên, Cố Tình Thiên theo bản năng giơ tay lên để ở ngực anh, ở trong lồng ngực anh ngẩng đầu,” Không liên quan gì đến chuyện này…”
Tô Lê Lãng cười khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn cô, bởi vì chênh lệch chiều cao, cộng thêm động tác như vậy, chóp mũi của hai người gần như là đụng nhau. Tô Lê Lãng không nói lời nào, chỉ là cười, tâm tư của Cố Tình Thiên, không cẩn thận liền rơi vào trong ánh mắt anh, giãy giụa không thành công, càng lún càng sâu.
Mặt Cố Tình Thiên đỏ lên, đẩy anh một cái, sau đó khom người chui từ dưới cánh tay anh ra.
Tô Lê Lãng đứng nguyên tại chỗ, một tay cầm một bó cải xanh, một tay khác đặt lên trên tủ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt tủ, ánh mắt sâu thẳm giống như sói xám xấu xa chỉ muốn ăn thỏ trắng nhỏ.
Không thể không nói, Tô Lê Lãng dựa vào vẻ ngoài tốt, để lại cho bạn học của Cố Tình Thiên một ấn tượng tốt. Mặc dù ban đầu một màn cầm váy ngủ kia có chút không hài hòa, nhưng buổi tối lúc Cố Tình Thiên đưa các bạn học về, bạn cùng phòng kéo Cố Tình Thiên lại nói: “Con gái, người đàn ông này không tệ, chờ các chị rảnh rỗi sẽ điều tra lai lịch của anh ta cho cậu, nếu như có thể gả thì gả đi.”
Khóe miệng Cố Tình Thiên giật giật, không lên tiếng.
Mấy người con gái đi phía trước với Cố Tình Thiên, lúc xuống lầu, Tô Lê Lãng tựa vào cạnh cửa nhìn bọn họ. Cậu trai có tình ý với Cố Tình Thiên đi phía sau, nhìn Cố Tình Thiên bọn họ đi xa, không nhịn được, chạy lại nói với Tô Lê Lãng: “Nghe Tình Thiên nói anh vừa mới dọn tới chưa đến hai tháng, các người chỉ quen biết hai tháng, liền phát triển nhanh như vậy, anh có thể chắc chắn sau này sẽ còn thích cậu ấy sao?”
Tô Lê Lãng dựa cửa, hai tay khoanh trước ngực, lạnh nhạt nói: “Ai nói với cậu chúng tôi chỉ quen biết hai tháng?”
Cậu trai kia kinh ngạc, đang chuẩn bị nói gì đó, thì Tô Lê Lãng đã bắt đầu hạ lệnh đuổi khách: “Đi thong thả không tiễn, lần tiếp theo, tôi sẽ dùng thiệp mời kết hôn mời cậu làm khách.”
Lúc Cố Tình Thiên tiễn bạn học xong, trở lại dưới lầu, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lê Lãng đứng trên ban công, trên tay có một tia sáng, hẳn là đang hút thuốc lá.
Bọn họ ở lầu bốn, Tô Lê Lãng cũng có thể thấy Cố Tình Thiên, anh nhìn thấy cô, hướng phía cô cười một cái, sau đó liền dập tắt điếu thuốc.
Khi Cố Tình Thiên đi lên, Tô Lê Lãng đã trở về phòng, trong phòng còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, chén đũa trên bàn đã được thu dọn sạch sẽ.