Sáng hôm sau, trời vừa hửng nắng, ánh sáng nhợt nhạt chiếu qua những tán cây, rọi lên con đường lát gạch đỏ dẫn vào cổng trường.
Tống Hy Thất bước đi với vẻ mặt nặng trĩu, mỗi bước chân như dính chặt vào mặt đất. Không có dáng vẻ vui vẻ như mọi khi, cũng không có tiếng càu nhàu quen thuộc với Lê Thời Nghiên mỗi sáng. Hôm nay, cô chọn đi một mình.
Cô không nhắn tin, không chờ đợi, cũng chẳng buồn liếc điện thoại lấy một lần.
Vừa đến lớp, Tống Hy Thất ném cặp lên bàn, ngồi phịch xuống ghế, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt mơ hồ như xuyên qua bầu trời trong vắt, xuyên qua những tiếng cười nói lác đác trong lớp, đến tận nơi không ai với tới.
An Phỉ ngồi bên cạnh cũng cảm nhận rõ ràng sự khác thường. Tống Hy Thất hôm nay giống như một quả bom đang đếm ngược, khí áp thấp đến mức khiến người ta nghẹt thở. Cô toan hỏi nhưng rồi lại thôi, chỉ âm thầm đẩy sang cho cô hộp sữa đậu nành.
Trong khi đó, ở cổng khu chung cư, Lê Thời Nghiên đứng tựa vào cột đèn, tay cầm điện thoại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT