Không khí trong phòng hội đồng nặng nề. Bầu trời bên ngoài đã sẫm màu, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo càng khiến nơi này thêm phần nghiêm trọng.
Dù vậy, giữa bầu không khí căng như dây đàn, Tống Hy Thất vẫn bình tĩnh đến lạ. Cô ngồi dựa hẳn vào ghế, chân khẽ đung đưa, ánh mắt lạnh nhạt như thể đang ngồi nghe một tiết học buồn tẻ, chẳng mảy may lo lắng điều gì.
Trái ngược hoàn toàn là An Phỉ, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, tay cứ xoắn vào gấu váy đồng phục, gương mặt trắng bệch, mắt không dám nhìn thẳng bất cứ ai. Suốt từ khi bước vào phòng, cô vẫn luôn cúi đầu, vai run nhẹ.
Tống Hy Thất quay sang, khẽ vỗ vai cô bạn một cái, giọng nói nhẹ như gió thoảng bên tai:
“Không sao đâu. Cậu cứ nói thật, không cần sợ. Có tôi với Lục Triêu Diễn ở đây, sẽ không ai dám động vào cậu nữa.”
An Phỉ ngước lên, đôi mắt long lanh ánh nước. Cô cắn môi dưới, trong lòng giằng xé giữa nỗi sợ và khát khao được nói ra sự thật. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, giọng khẽ run:
“Mình... mình sẽ cố gắng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT