Lúc Mạc Bắc Hồ mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện trên cổ mình đã được đeo một cái gối tựa đầu hoa văn rực rỡ, trên người còn đắp chăn nhỏ hoa mẫu đơn cùng màu, bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối một nửa, Sơn Hưng và Ngô Phi Phàm đều còn đang ngủ.
Trên người bọn họ đắp chăn hoa cùng loại, Ngô Phi Phàm ngủ cũng coi như an tĩnh, giáo sư Sơn Hưng thì ngửa đầu há miệng, ngáy đến rung trời chuyển đất.
Mạc Bắc Hồ có chút khiếp sợ, thân thể nho nhỏ của nhân loại vậy mà lại có thể phát ra thanh âm to lớn thế kia, nhịn không được nhìn thêm hai lần.
Hồng Mai thì lại không ngủ, bà cầm di động, quay video cảnh bên ngoài cửa sổ.
Mạc Bắc Hồ sợ giọng nói của mình sẽ ngắt đoạn video của đối phương, không lập tức lên tiếng, chỉ xem phong cảnh núi non cùng bà một lát.
"Tiểu Mạc tỉnh rồi à?" Hai mắt Hồng Mai sáng lên, vội hỏi cậu: "Ngủ dậy có đói bụng không? Có muốn ăn bắp nữa không? Dì để trong hộp giữ nhiệt, vẫn còn hơi ấm đấy."
Mạc Bắc Hồ nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi đối phương: “Dì không ngủ ạ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT