Đoạn Vân Chu vác Bạch Sơ Lạc lên vai, sau đó quay đầu nhìn về phía Lăng Miểu. Hắn phát hiện mình cư nhiên theo bản năng rất tin tưởng tiểu sư muội, chẳng lẽ là vì nàng hiện tại đang đóng vai đại ca của hắn?
“Tiểu sư muội, chúng ta nên tìm nơi ẩn thân của đám quỷ tu kia như thế nào?”
Lăng Miểu suy tư một lát, “Nếu liên tục xuất hiện dân cư mất tích, thì thị trấn đó nhất định có chỗ bất thường, đến lúc đó chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
Bạch Sơ Lạc rầu rĩ lên tiếng từ trên vai Đoạn Vân Chu. “Vậy không thể trước tiên thả ta xuống, đợi khi tìm được ổ của đám quỷ tu rồi hẵng trói sao?”
Huyền Tứ cười lạnh một tiếng, dùng quạt gõ vào đầu Bạch Sơ Lạc. “Đến lúc đó lại trói thì chậm rồi, chúng ta diễn kịch đương nhiên phải làm cho trọn bộ chứ! Ngậm miệng lại, biểu cảm phải ra vẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.”
Dứt lời, mấy lá độn địa phù rời tay hắn dán vào người mấy người, sau đó đầu ngón tay bấm niệm chú ngữ, kết ra một trận pháp cỡ nhỏ, mấy người liền trốn vào lòng đất.
Theo bản đồ, bọn họ rất nhanh đã tới Phú Bình trấn.
Mấy người đi trên đường phố thị trấn, Phú Bình trấn là một đầu mối giao thông quan trọng, trên đường ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt. Tuy rằng phục sức của mấy người có chút kỳ dị, nhưng mọi người đều tỏ vẻ quen thuộc, nghĩ rằng ngày thường cũng sẽ có một số người từ nơi khác đi qua đây.
Huyền Tứ phe phẩy quạt khắp nơi đánh giá, “Tiểu sư muội…” Hắn vừa mở miệng, liền nhận được ánh mắt “tử thần” của Lăng Miểu, vội vàng sửa miệng. “Đồng mỗ, chúng ta tiếp theo hành động thế nào?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT