Tiểu yêu tiên vội vàng nói: “Tiểu điện hạ, nơi này đều là mấy đồ vật bỏ đi mà ta thu được trong nhiều năm qua, cái chân bàn này luôn bị xiêu vẹo, cho nên mới dùng để kê cho nó vững hơn, chỗ này chắc không có thứ ngài muốn đâu nhỉ?” Rốt cuộc nơi này đều là rác rưởi mà hắn nhặt được khắp nơi.
Ngự Đan Liên liếc mắt một cái đã nhìn trúng cái hộp nhỏ nằm dưới chân bàn. Nàng chỉ vào cái hộp nhỏ đó nói: “Trong cái hộp này là gì?”
Tiểu yêu tiên nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Ơ? Lâu quá rồi, ta quên mất, tiểu điện hạ ngài chờ một chút, ta sẽ lấy ra xem.” Hắn tức thì nâng chân đá một phát vào dưới chân bàn. Cái hộp nhỏ đó lập tức bị đá văng ra. Tiểu yêu tiên vội vàng dùng yêu lực củng cố cái bàn, không để nó nghiêng ngả đổ xuống.
Ngự Đan Liên bước tới nhặt lấy cái hộp nhỏ đó, mở ra xem thì phát hiện bên trong chỉ đựng một món trang sức.
“Ôi? Đây là di vật của nương ta!”
Ngự Đan Liên có chút thất vọng đặt cái hộp nhỏ lên bàn. Xem ra Hi Vô cũng không xui xẻo đến mức liên tục bị người ta dùng để kê chân giường, chân bàn gì đó.
Họ một đường tìm đến tận sâu nhất trong sơn động này. Nơi đây đã là nơi tận cùng của thành trấn trong động, vì không có pháp khí chiếu sáng nên xung quanh vô cùng âm u. Dưới bức tường ẩm ướt, có một hồ nước tỏa ra khí lạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT