Ngự Đan Liên lại một lần nữa nhẹ nhàng né tránh nhát kiếm của Tạ Thanh Dư. Tạ Thanh Dư trong lòng lại một lần nữa kinh hãi, trong cơn kích động thu thế không kịp, đâm đầu vào đùi tượng Phật.
Còn chưa kịp phản ứng, trán nàng đã bị vật nặng nào đó đột nhiên gõ một cái. Lần này, nàng tức khắc mắt đầy sao xẹt, toàn thân nhũn ra, suýt chút nữa ngã quỵ.
Nhưng… càng khủng bố hơn là… Nàng phát hiện cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ của mình, thế mà lại có dấu hiệu sụp đổ!
Chưa kịp phản ứng, nhát thứ hai lại giáng xuống, nàng vội vàng né tránh.
Sự chênh lệch giữa Luyện Khí tầng một và Trúc Cơ trung kỳ đúng là một trời một vực. Nhưng sự chênh lệch giữa Trúc Cơ và Kim Đan, e rằng cách mười cái “một trời một vực”. Dù Ngự Đan Liên không học bất kỳ thuật pháp tấn công nào, nàng chỉ cần dùng mắt thường là có thể nhìn rõ từng chiêu từng thức của Tạ Thanh Dư. Dễ dàng né tránh chiêu thức của Tạ Thanh Dư rất đơn giản, nhưng Tạ Thanh Dư muốn né tránh tay nàng? Nằm mơ đi.
Nhát thứ hai ổn định vững chắc đập vào đầu Tạ Thanh Dư, đoạn kiếm trong tay nàng cũng không cầm nổi, trực tiếp rơi xuống đất. Mà tu vi của nàng cũng trong nháy mắt rớt xuống Trúc Cơ sơ kỳ.
Ngự Đan Liên dừng lại một chút, khi nhát thứ ba giáng xuống, nàng bỗng nhiên trào phúng nói: “Trúc Cơ trung kỳ? Chỉ thế thôi sao?”
“Ta Luyện Khí tầng một, đều có thể đè ngươi xuống đất mà hành hung!”
“Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đều phế vật như ngươi sao?”
“Thật sự không được thì ngươi tìm cái hố phân nhảy xuống chết đuối cũng được mà!”
“Tuy nhiên, ta cũng nên cảm ơn ngươi.”
“Đang lo việc quang đào linh căn đối với ngươi quá nhân từ, vẫn chưa đủ hả giận, ngươi cố tình lại tự mình chạy đến trước mặt ta tìm đòn.”
Ngự Đan Liên mỗi nói một câu, đều là một nhát gõ xuống, thẳng cho đến khi cảnh giới của Tạ Thanh Dư rớt thẳng xuống Luyện Khí tầng tám. Tạ Thanh Dư đã hoàn toàn bị gõ đến mất khả năng phản kháng.
Nhưng nàng lại siết chặt lấy chiếc áo choàng đen kịt quanh thân, không cho chút da thịt nào lộ ra ngoài. Ngự Đan Liên đột nhiên vươn tay giật mạnh áo choàng của nàng.
Nhìn thấy hình dạng của nàng trong khoảnh khắc đó, Ngự Đan Liên hơi ngẩn ra.
Tạ Thanh Dư trên người không một mảnh vải che thân, nhưng những phần da thịt lộ ra ngoài, không có một chỗ nào lành lặn. Nàng hiện tại trông giống… Giống một con huyền điểu nướng hình người! Vẫn là loại nướng cháy, nướng phồng rộp lên ấy!
Xuất hiện ý niệm này xong, Ngự Đan Liên tức khắc cả khuôn mặt đều nhăn nhó lại. Nàng về sau không bao giờ ăn huyền điểu nướng nữa!
Mà ngay khi Ngự Đan Liên còn đang sững sờ, Tạ Thanh Dư đã có cơ hội thở dốc. Trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một lá bùa, lá bùa xé rách, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ. Ngự Đan Liên phát hiện nàng rời đi, nhưng lại không hề hoảng hốt.
Vẫn nhớ Tam sư huynh từng nói, nếu giết Tạ Thanh Dư, Bạch Trì sẽ thông qua hồn đăng nhìn thấy bộ dạng của Tạ Thanh Dư trước khi chết. Cho nên nàng căn bản không có ý định giết Tạ Thanh Dư. Nàng chỉ quan tâm đến cái mà Tạ Thanh Dư nói trong miệng, một trong Căn Nguyên Thập Nhị Linh là Hỏa Linh. Thứ có thể chỉ dẫn tàn hồn của tên ma tu trong đầu nàng!
Nhưng hiện tại Tạ Thanh Dư bỏ chạy nàng cũng không sợ, dù sao mọi người đều muốn ra khỏi bí cảnh. Tạ Thanh Dư nhận được truyền thừa của tiên nhân, khẳng định cũng có thể đi ra ngoài.
Ngự Đan Liên thu hồi Xá Lợi Hoàn, nhìn về phía ngọn lửa cao vài chục trượng ở giữa kia. Nàng quay trái quay phải, phát hiện trên các pho tượng Phật xung quanh ngọn lửa đều có cơ quan. Nàng thử điều chỉnh một chút cơ quan, tượng Phật xoay về phía đông một chút, sương khói trong suốt vốn liên kết giữa tay tượng Phật và ngọn lửa biến mất.
Chẳng lẽ những pho tượng Phật này chính là dùng để trấn thủ ngọn lửa này sao? Ngự Đan Liên điều chỉnh hướng của ba pho tượng Phật còn lại.
Ngọn lửa mất đi sự giam cầm, trong nháy mắt bành trướng, đốt cháy từng tấc không khí trong đại điện!