Chờ khi tia linh lực của Ngự Đan Liên rời đi, Lạc Bằng Kiêu cũng một lần nữa mở mắt ra. Khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ của hắn, giờ phút này đã không còn nụ cười từ bi nhất quán trước kia. Nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác từ bi khác.
Hắn nâng tay, xoa đầu Ngự Đan Liên, sau đó nói: “Tiểu sư muội, sư huynh hiểu rồi.”
Ngự Đan Liên cũng lộ ra tươi cười, sau đó đến bên cạnh Ninh Triều đang nằm trên ghế, đẩy hắn một chút: “Sư phụ sư phụ, chúng con cũng muốn ghế dựa.”
Ninh Triều mắt còn chưa mở, phất tay một cái, liền hiện ra một loạt ghế dựa. Những người đang hôn mê vẫn nằm trên mặt đất, còn những người tỉnh táo, mỗi người đều đã nằm trên ghế dài.
Nhưng vừa nằm xuống, pháp khí mâm tròn liền bỗng nhiên đột ngột hạ xuống một cái, suýt chút nữa ném mấy người ra ngoài.
Mấy đôi mắt đều nhìn về phía Khanh Vân Đường.
Khanh Vân Đường vô tội nói: “Vừa rồi đã nói rồi, linh lực của ta không đủ, thật sự không đủ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT