"Tu vi thật sự?"

Tuy nàng đã hứa với đại sư huynh sẽ giữ bí mật, nhưng hiện tại xem ra tam sư huynh cũng hoàn toàn không hề đơn giản. Bất kể là thủ pháp di hoa tiếp mộc đào linh căn của hắn, hay loại đan dược giúp người ăn vào liền lập tức đạt Kim Đan, Nguyên Anh. Tất cả đều cho thấy tam sư huynh không hề "phế vật" như người khác nói.

Ngự Đan Liên suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Kỷ Hoài Tư: "Sư huynh, vấn đề này động chạm đến bí mật của muội."

"Sau đó thì sao? Sư muội muốn giữ bí mật, hay yên tâm nói cho tam sư huynh biết?" Kỷ Hoài Tư cười khanh khách nhìn nàng.

Ngự Đan Liên hắc hắc một tiếng: "Tam sư huynh cũng có bí mật mà, hay là chúng ta giao..." Lời nàng còn chưa nói xong, một bàn tay lớn đã vươn ra bịt miệng nàng lại, còn một tay khác cực kỳ nhẹ nhàng nhấc nàng lên, ném vào cánh tay.

"Sư huynh đột nhiên không muốn biết bí mật của muội nữa, chúng ta cùng đi thăm dò bí cảnh đi!"

"Bí cảnh này thời gian mở có hạn, chúng ta phải tìm được thứ ta muốn trong thời gian hữu hạn!"

Ngự Đan Liên chớp chớp mắt: "Tam sư huynh, xem ra bí mật của huynh không chỉ có đan dược có thể nhanh chóng đạt đến Nguyên Anh kỳ đâu nhỉ?"

"Đừng hỏi, bé ngoan không thể có lòng hiếu kỳ lớn như vậy, sư huynh còn chẳng tò mò bí mật của muội đây này."

"Được rồi, vậy đan dược này có thể duy trì bao lâu, có tác dụng phụ không?"

"Có thể duy trì một ngày, nếu có tác dụng phụ thì sư huynh còn cho muội ăn sao?"

Trán Ngự Đan Liên bị gõ một cái bất ngờ, nàng bĩu môi, nhìn về phía trước. Bọn họ sau khi đi từ cánh cửa đồng thau ra, liền đi đến một địa cung rộng mở, và địa cung này chỉ có một hành lang đen kịt ở phía nam. Bọn họ hiện tại vừa vặn đến cửa hành lang.

Kỷ Hoài Tư dừng lại ở cửa hành lang. Ngự Đan Liên cảm giác được hắn phân ra một luồng linh lực thăm dò vào hành lang, nàng cũng phân ra một luồng linh lực thăm dò vào. Nhưng vừa đi vào chưa được một tấc đã bị thứ gì đó chặn lại.

Ngự Đan Liên nghĩ nghĩ, cầm chiếc khóa trường mệnh trước ngực, ý thức đi vào không gian. Nàng từ bên trong tìm ra một quả cầu sắt nhỏ, cầm trong tay ước lượng, sau đó trực tiếp dùng sức ném vào trong hành lang dài.

Một lát sau, âm thanh quả cầu sắt rơi xuống đất vẫn không vang lên. Phảng phất như bị hành lang dài này nuốt chửng.

"Sư huynh, hay là chúng ta mạnh dạn một chút, trực tiếp đi vào xem?" Ngự Đan Liên không chắc chắn nói.

Ánh mắt Kỷ Hoài Tư lại rơi xuống cổ tay Ngự Đan Liên. "Dùng Xá Lợi Hoàn thử xem, thứ này không phải sẽ phát sáng sao?"

Ngự Đan Liên nhìn về phía vòng tròn trắng trên cổ tay: "Đúng rồi." Cái vòng tròn trắng này còn có thể tùy ý nàng biến lớn biến nhỏ, tối sáng, còn tự bay về tay nàng nữa.

Ngự Đan Liên gỡ Xá Lợi Hoàn xuống, một lần nữa ném vào trong. Xá Lợi Hoàn không bị bất cứ thứ gì cản trở, bạch quang xuyên thẳng vào, chiếu sáng hành lang dài tối tăm này.

Khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong hành lang dài, tim Ngự Đan Liên đập mạnh. Xá Lợi Hoàn dưới sự khống chế của nàng lơ lửng giữa không trung, và nàng có thể nhìn thấy từng đôi chân trần, rậm rạp lảo đảo lắc lư treo lủng lẳng giữa không trung, còn đang nhỏ máu xuống.

Từng giọt.

Từng giọt.

Thật là khủng khiếp!

Nàng ổn định tâm trạng dịch Xá Lợi Hoàn lên trên một chút, chiếu sáng cảnh tượng hơi phía trên. Phía trên hành lang dài mọc đầy dây leo xanh biếc, và từng cái đầu thấp thoáng trong đám dây leo, bị dây leo xoắn chặt. Mà viên quả cầu sắt nàng ném vào trước đó, cũng bị những dây leo đó siết chặt ở trên đỉnh hành lang.

"Tam sư huynh... Muội cảm thấy nơi này âm u quá."

Kỷ Hoài Tư nói: "Dị Hỏa là cực thuần chi hỏa, có vật này ở nơi nào tất có tà vật, sư muội đừng sợ, một ít thi thể thôi, không đáng sợ hãi."

Kỷ Hoài Tư vừa dứt lời. Tiếng khóc từ bên trong hành lang truyền ra. "Ô... ô ô... Cứu... Cứu mạng..." Đồng thời, những tứ chi bị treo lên kia, toàn bộ đều bắt đầu cố sức giãy giụa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play