Ngay lúc ba tên tán tu kia đang cười ha hả, Ngự Đan Liên lại liên tiếp đập vòng tròn xuống. Nàng chỉ biết một vài thuật pháp đơn giản, chỉ dùng trong sinh hoạt, còn một thuật pháp tấn công cũng không biết. Vì vậy, nàng chỉ có thể rót linh lực vào Xá Lợi Hoàn, sau đó đập mạnh.

Mà theo từng nhát đập của Xá Lợi Hoàn, tu vi của tên Kim Đan hậu kỳ kia cũng bắt đầu tụt dốc thảm hại.

Kim Đan trung kỳ...

Kim Đan sơ kỳ...

Trúc Cơ hậu kỳ...

Luyện Khí tầng 9...

"Đại ca, huynh diễn cũng giống quá đi chứ, thế mà ngay cả tu vi cũng đi theo áp chế luôn!"

"Đại ca, đừng đùa nữa, thời gian chúng ta có hạn, tìm bảo bối quan trọng hơn, không cần thiết lãng phí thời gian vào hai tên này!"

Ba tên tán tu kia bắt đầu khuyên đại ca đừng đùa, nhưng dần dần, khi họ nhìn thấy đại ca của mình bắt đầu vỡ đầu chảy máu, cuối cùng họ cũng nhận ra điều bất thường.

"Không đúng! Nha đầu này không ổn! Đại ca mau bắt lấy nàng đi!"

"Đại ca? Đại ca sao huynh lại không nhúc nhích?"

Tên Kim Đan hậu kỳ... à không, bây giờ là Luyện Khí tầng một, mặt xám như tro tàn mở to mắt, thoi thóp ngã trên mặt đất, cứ như giây tiếp theo sẽ tắt thở.

Mà Ngự Đan Liên giơ vòng tròn lên, chuẩn bị ra đòn cuối cùng để tiễn hắn về chầu trời thì một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.

Ngự Đan Liên sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Hoài Tư.

"Sư muội, đủ rồi, không cần làm ô uế tay."

Kỷ Hoài Tư nói: "Là một tu sĩ, trên tay tốt nhất đừng vấy bẩn sinh mạng, huống hồ muội hiện tại vẫn là phật tu, trên tay càng không thể dính máu."

Ngự Đan Liên trong lòng giật mình, tức khắc thu tay lại. Mà ba tên tán tu xung quanh đều kinh hãi nhìn Ngự Đan Liên.

Phật tu? Nha đầu này là phật tu? Nàng sao có thể là phật tu!! Cái cách nàng ra tay không chút lưu tình vừa rồi, còn cả biểu cảm hung tàn không chút khách khí kia! Đó là một phật tu nên có sao? Sao có thể có một phật tu hung tàn như vậy?

"Đại... Đại ca, huynh thật sự đừng diễn nữa..." Có một tên tán tu vẫn chưa từ bỏ ý định muốn gọi tên "đại ca" đang vỡ đầu chảy máu, chỉ còn thoi thóp một hơi dưới đất dậy.

Nhưng sự chờ đợi của hắn đã định thất bại.

Kỷ Hoài Tư liếc nhìn tên tán tu như chó chết trên mặt đất, tùy tay nhét một viên thuốc tục mệnh vào miệng hắn. "Sư muội, còn ba tên nữa, lên!"

Ngự Đan Liên gật đầu một cái, tức khắc nhìn về phía ba người đang giương linh kiếm, mặt đầy kiêng kị.

"Vừa nãy ai nói muốn lột gân rút da ta và sư huynh vậy?" Giọng nói trẻ con nghe có vẻ non nớt, nhưng ba người kia lại không dám khinh thường Ngự Đan Liên chút nào. Bọn họ nhìn chằm chằm Ngự Đan Liên. Nhìn kiểu gì đây cũng chỉ là một nha đầu Luyện Khí tầng một mà thôi! Nhưng vì sao nàng có thể đánh đại ca đến mức đó! Ngay cả tu vi cũng bị đánh cho tụt dốc!

"Cẩn thận cái vòng tròn trên tay nàng! Kia không chỉ là một cái chìa khóa mở cửa, bị thứ đó đánh trúng tu vi sẽ bị lùi lại!"

Ba người tức khắc dựng lên lá chắn linh lực, đồng thời cầm lấy linh kiếm, cùng nhau ra tay với Ngự Đan Liên. Ba thanh kiếm, ba phương hướng, nhằm thẳng vào Ngự Đan Liên.

Làm sao đỡ đây? Ngự Đan Liên sững sờ một chút, khẩn cấp làm vòng tròn trong tay biến lớn, tự mình bao bọc vào bên trong.

"Đương" ba tiếng, giống như tiếng chuông chùa lớn bị đánh ba nhát liên tiếp. Âm thanh Phật hiệu vang lên, tạo nên sóng âm làm tay ba tên tán tu kia tê dại. Cùng lúc đó, ba tên tán tu kia cũng từ phòng ngự của Xá Lợi Hoàn, cảm nhận được...

Hơi thở Nguyên Anh! Đó chính là hơi thở Nguyên Anh! Tuy rằng nha đầu kia trông chỉ có Luyện Khí tầng một! Nhưng trên thực tế tu vi của nàng đã đạt đến Nguyên Anh!

Ba người lại lần nữa kinh hãi, theo bản năng muốn chạy.

"Vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao? Các ngươi đừng chạy chứ!"

Ngự Đan Liên cười hắc hắc, tức khắc nắm Xá Lợi Hoàn đã trở nên khổng lồ trong tay, đột nhiên ném thẳng về phía ba tên tán tu Kim Đan trung kỳ kia. Nàng không biết thuật pháp thì sao? Không có linh kiếm thì sao?

Trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả công pháp hoa mỹ đều vô dụng!

"Nghe cho kỹ đây, chiêu này gọi là Một Anh Khỏe Chấp Mười Anh Khôn!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play