Không lâu sau đó, mấy tên người hầu trung thành hiếm hoi cũng bị Tạ gia tìm cớ đuổi đi, chỉ còn lại nguyên chủ chịu đựng khổ sở trong phủ.
Những ký ức che trời lấp đất ùa về. Ngự Đan Liên thở cũng trở nên chậm lại vài phần, ánh mắt nàng nhìn tấm biển ‘Tạ Trạch’ treo cao dần lạnh đi, nhưng trên môi lại nở một nụ cười nhạt.
Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên vai nàng. Tiếng Khanh Vân Đường từ trên đầu nàng vọng xuống: “Tiểu sư muội đừng sợ, các sư huynh ở đây.” Tô Minh Yến cũng nói: “Tiểu sư muội, muốn làm gì cứ nói, cứ việc làm, cái nơi này, còn chưa có ai làm gì được các sư huynh đâu.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Ngự Đan Liên chợt biến mất, nàng ngoan ngoãn nói: “Được ạ!”
Ngay sau đó, nàng tháo xá lợi hoàn từ cổ tay xuống, phóng to nó rồi ném thẳng về phía tấm biển ‘Tạ Trạch’.
‘Rầm vang!’
Tấm biển đột nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng động rất lớn. Ngự Đan Liên tiến lên hai bước, một chân giẫm lên tấm biển đó, triệu hồi xá lợi hoàn nắm trong tay, chuẩn bị phá cửa. Nàng đến đây là không có ý định khách sáo với lũ rác rưởi ăn hại cả nhà này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play