Cái chữ ‘cút’ kia, âm thanh tuy rằng ôn nhu, nhưng âm cuối dồn dập lại tỏ rõ, chủ nhân của giọng nói ấy gấp không chờ nổi muốn tiễn khách. Ngự Đan Liên tức khắc cũng tò mò. Lục sư huynh đã làm gì, khiến sư phụ là một người ôn nhu hiền lành như vậy, lại đối xử với hắn như thế?
Khanh Vân Đường bất đắc dĩ nói: “Thôi, chúng ta vẫn là đi theo Đại sư huynh báo bình an đi.”
Tô Minh Yến từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng khịt mũi. Mà Ngự Đan Liên nhạy bén phát hiện, sau khi Khanh Vân Đường bất đắc dĩ nói xong muốn đi theo Đại sư huynh báo bình an, khuôn mặt xinh đẹp khó phân biệt nam nữ kia của hắn, đều lóe lên ánh sáng hưng phấn.
Mà lúc này, Tô Minh Yến lại lần nữa đưa một bàn tay về phía Ngự Đan Liên. Bàn tay Tô Minh Yến rất lớn, gân xanh rõ ràng nhưng không khoa trương lan tràn trên mu bàn tay, trông rất có cảm giác an toàn. Ngự Đan Liên lần này không do dự, trực tiếp kéo lấy ngón trỏ của hắn. Nhưng bàn tay to của hắn lại bỗng nhiên căng thẳng, bao bọc chặt chẽ bàn tay nhỏ của Ngự Đan Liên trong lòng bàn tay.
Chỉ một giây sau, bọn họ liền đến cửa cung điện của Lạc Bằng Kiêu. Khanh Vân Đường vừa đến, liền trực tiếp xông thẳng vào bên trong. Chỉ là vừa xông tới cửa, đã bị một đạo kết giới màu vàng chặn lại, khuôn mặt xinh đẹp hưng phấn của hắn tức khắc xụ xuống.
Mà Tô Minh Yến nắm tay Ngự Đan Liên, mang theo nàng không hề bị ngăn trở mà đi vào trong điện. Nhìn ra được, tầng kết giới ánh vàng kia, chỉ để ngăn cản Khanh Vân Đường mà thôi.
Bọn họ vừa tiến vào, Lạc Bằng Kiêu liền từ chủ điện đi ra. Trên mặt hắn treo nụ cười từ bi, nhìn về phía Ngự Đan Liên và Tô Minh Yến. Tô Minh Yến buông tay Ngự Đan Liên, đối Lạc Bằng Kiêu nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đại sư huynh, chúng ta đã trở lại.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play