Nghe nói bế quan khi bị quấy rầy dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Ngự Đan Liên lập tức quay đầu, đi vào cung điện cách vách. Hơn mười ngày nàng mất ăn mất ngủ ngâm nga khẩu quyết tâm pháp, tuy rằng vừa Trúc Cơ đã tự động tích cốc, nhưng nàng vẫn nhớ mãi tiếng gà gáy mỗi ngày.

...

Con gà này mỗi ngày đều gáy sáng, nghe nhiều ngày như vậy, cũng có tình cảm. Ngự Đan Liên tuy thèm, nhưng cũng không định ăn gà, chỉ định nhìn một cái, vọng gà đỡ thèm.

Nhưng ánh mắt nàng vừa dừng lại trên con gà kia, con gà đủ màu sắc kia liền như bị điện giật, trốn đi thật xa. Khiến nàng không nhịn được phải đuổi theo. Cứ thế mà đuổi, liền thành gà bay chó sủa dê kêu. Trong viện loạn thành một nồi cháo.

Hai canh giờ sau, Ngự Đan Liên cuối cùng cũng tóm được con gà bay giỏi kia.

"Ngươi bay, ngươi tiếp tục bay đi!" Nàng hung dữ ấn gà nói.

"Ác ác ác!!!" Gà gáy hai tiếng, bỗng nhiên hai tròng mắt ảm đạm, phảng phất đối với cuộc đời gà đều mất đi hy vọng.

Ngự Đan Liên hừ lạnh một tiếng, ném nó sang một bên, đi ra ngoài điện. Nàng xem như đã hiểu, con gà này không phải gà bình thường. Con gà này giống như con quỷ trong trò chơi Five Nights at Freddy's mà nàng từng chơi. Vậy mà lại khiến một Phật tu Trúc Cơ đường đường như nàng chạy đuổi hơn hai canh giờ! Hơn bốn tiếng! Lại còn kiêu ngạo gáy vào mặt nàng. Nàng bắt nó, chính là để chuyên môn diệt một chút sự tự tin của nó!

Con gà vàng năm màu quá quen thuộc với ánh mắt của nanf, nó sống mấy trăm năm, không thiếu kẻ thèm thuồng. Cho nên nhìn thấy nàng, nó liền chạy. Không ngờ vẫn bị bắt được. Vốn tưởng rằng mạng gà sẽ đoạn rồi. Không ngờ nàng lại thả nó. Cho nên, nàng đuổi nó nửa ngày là muốn làm gì? Đùa giỡn nó, một con gà sao! Thật quá đáng! Gà rất tức giận! Gà quyết định ba ngày không gáy sáng!

Ngự Đan Liên rảnh rỗi đến phát chán, lại không dám dễ dàng niệm lại Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh. Nàng sợ niệm niệm liền kết đan. Không phải nàng quá tự tin, thật sự là nàng tin tưởng tri thức Phật môn đã lắng đọng qua 5000 năm của Trung Hoa!

Mức độ nguy hiểm của lần Trúc Cơ trước, nếu không phải đại sư huynh kịp thời đến, nàng có thể đã đi đời nhà ma rồi. Hiện tại đại sư huynh bế quan, khẳng định là không rảnh lo cho nàng.

Nàng dứt khoát cầm bản đồ, đi lang thang trong cung điện. Sau nhiều lần truyền tống, trước mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện những bậc thang cao vút. Những bậc thang đó rộng khoảng 3 mét, phảng phất như được tạc từ bạch ngọc, trên đó tiên sương lượn lờ, phía dưới dựng một tấm bia. Trên tấm bia viết: Vấn Tâm Thang.

Ơ? Sao lại đến đây? Ngự Đan Liên khi truyền tống đến, để nhìn rõ chữ trên tấm bia, cố ý đi thêm hai bước về phía trước, trực tiếp bước lên bậc thang.

Vấn Tâm Thang một khi đã bước lên, không thể quay đầu lại. Khi bậc thang không chấp nhận ngươi, nó sẽ tự động ném ngươi xuống.

Ngự Đan Liên nhíu mày. Nàng hình như đã làm một việc rất nguy hiểm! Vấn Tâm Thang hỏi về linh hồn, nguyên chủ có thể thành công đăng đỉnh không có nghĩa nàng cũng có thể. Hơn nữa nguyên chủ có thể đăng đỉnh là nhờ có ma tu giúp đỡ. Mà lần trước thấy ma tu kia hơi sức vô lực, trông như sắp thăng thiên, làm sao giúp được nàng a!

Nghe nói Vấn Tâm Thang sẽ đánh thức bóng tối sâu thẳm nhất trong lòng người. Lòng nàng thì u ám lớn lắm. Nếu nàng lần này không thể thành công đăng đỉnh, có thể sẽ bị cho là đoạt xá sao?

Vấn Tâm Thang nằm ngay cổng đại trận hộ sơn dưới chân núi Cửu Huyền Kiếm Môn, đây cũng là lối ra vào duy nhất của Cửu Huyền Kiếm Môn. Rất nhanh, có người chú ý tới Ngự Đan Liên đang đứng trên Vấn Tâm Thang.

"Di, kia không phải là tiểu phế vật bị phế vật Thanh Liên Phong thu làm đồ đệ sao?"

"Sao lại lên Vấn Tâm Thang nữa?"

"Ai mà biết được, lần trước nàng leo thang, phun máu đầy đất, thiếu chút nữa thì chết, lần này lại muốn tự tìm ngược sao?"

Tức khắc, rất nhiều người đi ngang qua đều dừng lại, xem kịch vui như nhìn Ngự Đan Liên. Thậm chí còn có người đi theo Ngự Đan Liên cùng nhau bước lên Vấn Tâm Thang. Cửu Huyền Kiếm Môn tuy có quy tắc Vấn Tâm Thang, nhưng người thật sự thông qua Vấn Tâm Thang đã ít càng thêm ít, tính ra trong hai trăm năm gần đây, chỉ có ba người thành công thông qua Vấn Tâm Thang đăng đỉnh mà thôi. Các đệ tử Cửu Huyền Kiếm Môn không có việc gì đều sẽ đi thử Vấn Tâm Thang, xem mình đi đến cấp mấy thì sẽ bị ném xuống. Coi như một trò vui.

Ngự Đan Liên liếc nhìn những kẻ nói móc, và cả những kẻ mặt đầy trào phúng đi theo nàng lên bậc thang, nàng tức khắc nhíu mày. Ánh mắt trầm trầm liền bắt đầu leo bậc thang. Thân là Trúc Cơ, nàng hiện tại thực lực tuy đã áp chế xuống tầng một Luyện Khí yếu ớt, nhưng sức lực đôi chân vẫn có phần được nâng cao. Rất nhanh, nàng đã leo hơn 500 bậc thang. Mà những người cùng nàng đi lên, đã sớm bị nàng bỏ lại rất xa phía sau.

Ừm... Bậc thang này... Bóng tối đâu? Nàng ngoài việc chân hơi mỏi ra, chẳng thấy gì cả. Ngược lại những người cùng nàng leo thang, kiên trì đi lên, trên mặt đều xuất hiện biểu tình thống khổ dữ tợn, dừng bước không tiến nữa.

Ngự Đan Liên tức khắc yên tâm. Nàng có thể cảm nhận được có rất nhiều đạo thần thức tỏa định nàng, vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của nàng. Nàng dứt khoát dừng lại, xoay người, ngồi trên bậc thang, giọng nói non nớt trong trẻo hướng về phía dưới quát:

"Mọi người phía dưới, có nghe thấy ta nói không?"

"Các vị có thể đi nhanh lên một chút được không? Leo một cái cầu thang mà như muốn lấy mạng các vị vậy, chưa ăn cơm sao?"

"Không thể nào, không thể nào, mỗi người đều bất kính tôn trưởng, coi thường người Thanh Liên Phong, vậy mà ngay cả một cái bậc thang cũng không leo qua được tôi? Các vị sẽ không kém hơn cả phế vật đó chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play