Kiều Thù nhẹ nhàng hỏi một câu.
Diệp Nam Châu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn ngập vẻ đau khổ.
“Cô nói vậy là có ý gì?”
“Vết sẹo tuổi thơ đó là thứ không thể lành lại được. Dù bà có suy sụp tinh thần đến mức nào cũng không nên ra tay nặng nề với một đứa trẻ nhỏ như vậy. Điểm này, tôi càng không thể để Bùi Thời An tha thứ cho bà, bởi vì, bà không xứng!”
Kiều Thù bình tĩnh nói: “Còn về việc ai có vướng bận trong lòng, người đó chỉ sợ là bà thôi. Lúc bà khó khăn nhất, người bà nên hận không phải là con trai mình. Bà trút nỗi hận lên một đứa trẻ con, đó cũng là biểu hiện của một kẻ yếu đuối. Khi bà nội đưa anh về nhà cũ, bà lại cảm thấy đứa trẻ này không thân thiết với bà, dồn hết tình yêu thương cho con trai út, chính là bà có vướng bận, làm sao Bùi Thời An có thể không cảm nhận được. Cho nên, chuyện bà nói, tôi xin bó tay!”
“Huống hồ, ngoài miệng bà nói muốn bù đắp cho anh ấy, nhưng hành động lại ngược lại hoàn toàn. Chỉ riêng việc bà thiên vị tin lời Ôn Hinh Nhiễm đã đủ thấy, bà căn bản không hề coi anh ấy là con ruột, mà chỉ coi là người thừa kế của nhà họ Bùi.”
“Hay là bà nghĩ, để Bùi Thời An kế thừa toàn bộ gia sản nhà họ Bùi, đó chính là sự bù đắp tốt nhất dành cho anh ấy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT