Anh cười khẩy, ngón tay với khớp xương rõ ràng bò lên cổ áo sơ mi màu sọc đen.
Anh chậm rãi cởi chiếc cúc áo màu xám bạc thứ ba, tiếp tục chuyển sang chiếc cúc áo tiếp theo mà không hề thay đổi sắc mặt.
Cô bé ở bàn bên cạnh đang bí mật chụp ảnh Lục Giác há hốc mồm, làm đổ ly cà phê của cô ấy.
Hứa Chân khẽ tặc lưỡi.
Để tránh bị đưa tin lên mạng xã hội, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng ngăn Lục Giác lại.
Điện thoại di động trên bàn reo lên, có tin nhắn đến.
Lục Giác cài khuy áo rồi tùy tiện liếc nhìn, nhưng anh không ngờ Hứa Chân lại không hề che giấu thông tin, , nhìn thấy một dòng chữ nhanh chóng nhấp nháy trên giao diện.
Z. Y: [Chị Chân Chân còn có em trai à]
Không hiểu sao Lục Giác lại cảm thấy giọng điệu mềm mại này chính là thỏ con vừa nãy.
Anh mỉm cười.
Thầm nghĩ tên là thỏ, cho dù đó là con người hay động vật, sự tò mò cũng rất mạnh mẽ.
Hứa Chân nhấc điện thoại lên trả lời: [Em trai khác cha khác mẹ]
Hứa Chân là bạn thân của Lục Du, chị gái của Lục Giác.
Cũng không khác em trai ruột là mấy.
So với Lục Du, một người chị nghiêm khắc, Lục Giác lại càng nghe lời cô ấy hơn.
Cho nên, lần này khi Lục Giác trở về Trung Quốc, chú Lục sợ anh không về nhà, lại đột ngột chạy đến nơi hoang dã kỳ quái gì đó, rồi lại ngã bị thương chỗ nào, vì vậy mới bảo cô ấy mau chóng đến sân bay cướp người.
Hứa Chân luôn chu đáo trong công việc, sau khi bắt được ai đó, cô ngay lập tức gói ghém gửi về nhà họ Lục.
Xe của Hứa Chân là xe kiểu nhỏ, Lục Giác ngồi ở ghế phụ, không thể duỗi dài đôi chân.
“Mọi người đang xem em là tù binh sao?”
“Ừ.” Hứa Chân khởi động xe: “Nếu như em lại có hành động gì, tốt nhất nên chờ chị giao đến tay chị gái ruột của em đã, tránh liên lụy đến chị.”
Lục Giác cười gằn, ánh mắt rơi vào đồ trang trí trên xe, là một cái lọ thủy tinh nhỏ hình bầu dục có nhét một cuộn giấy màu vàng ở bên trong.
Anh đưa tay ra nghịch một chút.
“Đây là cái gì?”
Hứa Chân liếc nhìn: “Đừng đụng vào, đó là bùa cầu duyên chị gái em cho chị đấy.”
Lục Giác sửng sốt, nghi hoặc nói: “Chị em?”
“Đúng vậy, chị gái có gương mặt tổng tài lạnh lùng của em.” Hứa Chân trêu ghẹo, sau đó liếc nhìn cái lọ thủy tinh hơi lắc lư: “Nghe nói anh rể của em trước khi gặp được chị em đã xin tấm bùa này, cho nên chị em cũng cho chị một cái.”
Lục Giác đỡ trán.
Anh đã biết Lục Du được hai mươi ba năm, chị ấy luôn là người rất lý trí, có thể nói là một AI sống. . Loại chuyện bùa cầu duyên, giống như một thiếu nữ này lại xuất hiện trên người chị ấy khiến anh thấy thật vi diệu.
Quả nhiên, cái gọi là hôn nhân tình yêu thật đáng sợ, có thể khiến một người trở nên không giống mình.
Cũng may, anh chưa bao giờ quan tâm đến những điều hão huyền đó.
So với cái gọi là tình yêu “Ngọt ngào”, anh khao khát tự do hơn.
Nửa giờ sau, đến biệt thự của nhà họ Lục.
Vừa bước vào nhà, Lục Du cũng không hỏi gì, chỉ đưa một ánh nhìn lạnh như băng đến, làm sống lưng của Lục Giác phát run.
Ngay sau đó Lục Du lấy ra một cái bình thủy tinh quen thuộc đưa cho anh.
Anh hít một hơi thật sâu, nhận lấy, nói với giọng điệu cà lơ phất phơ: “Chị, so với bùa cầu duyên, e là em cần bùa bình an hơn.”
Lục Du hừ một tiếng: “Em chỉ cần kiểm soát chân của em, không chạy đến mấy nơi xó xỉnh nguy hiểm nữa thì sống đến một trăm tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề.”
Hứa Chân ở nhà họ Lục giống như nhà của mình, nghiêng ngả trên ghế sô pha nghe Lục Du giáo huấn Lục Giác, , lấy điện thoại ra muốn gửi bao lì xì đến cho nhóm bạn làm việc cực khổ cả ngày nay.
Mở điện thoại ra, mới phát hiện một loạt cuộc gọi nhỡ.
Linh cảm của cô ấy thấy có gì đó sai sai.
Nhấp vào nhóm làm việc, quả nhiên vô số ảnh chụp Hạ Thành được chuyên viên ánh sáng cõng trên người bất ngờ xuất hiện trước mắt.
Khi nhận được cuộc gọi từ Hứa Chân, Tống Chiết Ý đang ở trong bệnh viện, gặp bác sĩ để kiểm tra xương đùi của Hạ Thành.
Người đàn ông trưởng thành 20 tuổi ôm lấy chuyên viên ánh sáng cao lớn thô kệch khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, gào khóc kêu lên.
Khung cảnh thật sự hỗn loạn không chịu nổi.
Tống Chiết Ý bước ra khỏi phòng chẩn đoán, trong hành lang nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cô ngước nhìn ngọn đèn lờ mờ trên trần nhà loang lổ, giải thích nguyên nhân và hậu quả của vụ tai nạn.
“Kiểm tra sơ bộ cho thấy xương bị gãy, nên buổi chụp hình tiếp theo chắc không thể thực hiện được. Em đã liên hệ với những người mẫu nam khác, nhưng... Thời gian quá gấp, đều vướng lịch trình vào ngày mai.”
Hứa Chân giận dữ đến mức sắc mặt cũng thay đổi.
“Não cậu ta chưa trổ mã hay não không có đầy đủ vậy!! Còn dùng máy quay Sony Blu-ray đắt tiền đó làm quả tạ để tỏ vẻ đẹp trai. Hơ, cậu ta nên mừng vì chân cậu ta bị gãy chứ không phải máy quay!!”
“Nếu như không tìm được người thích hợp thì ngày mai cho dù tên Hạ Thành xui xẻo kia có khập khiễng cũng phải đến cho chị!”
Lục Giác đặt hành lý xuống, từ lầu hai đi xuống, nghe thấy Hứa Chân đang bùng nổ, anh thản nhiên hỏi: “Ai chọc chị mà chị tức giận thế.”
Hứa Chân đột nhiên như bị công tắc chạm vào, thanh âm đột ngột dừng lại.
Cô ấy quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang chậm rãi bước xuống cầu thang.
Với chiều cao 1,85 mét, bờ vai rộng, vòng eo thon và đôi chân dài miên man, cùng với dáng người tỷ lệ vàng đã giải thích hoàn hảo cho cái gọi là chiếc móc treo đi bộ.