Nghe được cháu gái khích lệ, nụ cười trên mặt bà cụ Mễ càng sâu, đưa cái chén tráng men và giấy khen để Mễ Húc Quang cầm, tự mình ôm lấy Mễ Điềm Điềm, nói đùa: "Đúng vậy, cũng không nhìn một chút xem bà nội của con là ai. Nói đi nói lại, bà nội có thể lấy được giải thưởng này cũng thật là nhờ có Điềm Điềm, bà nội cho con cái chén có được hay không?"
"Mẹ. . ." Mễ Húc Quang ở bên cạnh nhịn không được kêu một tiếng,"Những chuyện vừa rồi mẹ nói với mọi người sẽ không phải là thật đó chứ? Đúng là bởi vì Điềm Điềm và Thiên Ân sao?" Ông ta thế nào cũng không thể tin được
"Mẹ nào có biết." Bà cụ Mễ liếc con thứ ba một chút,"Ai biết trong lòng những người lãnh đạo nghĩ như thế nào, chuyện này xảy ra ngay cả bác cả của mấy đứa còn không ngờ đến."
Mễ Húc Quang: ". . ." Mẹ ruột của anh là đang tìm lý do để đưa cái chén cho Điềm Điềm đây mà.
Ông Mễ đã lấy lại sức, tương tự vẫn quăng ấm nước và giấy khen vào trong lồng ngực Mễ Húc Quang phân phó nói: "Húc Quang, con mang những thứ đồ này trở về đi, cũng mang Điềm Điềm về nhà đi thôi, ngày hôm nay phỏng chừng ngày hôm nay cha và mẹ con sẽ không rảnh rỗi, không cần để Điềm Điềm ở lại với chúng ta."
Tuy rằng hiện tại đám người trong thôn kia đi rồi, nhưng nghĩ cũng biết, chờ sau khi bắt đầu làm việc thì vẫn sẽ có một người hai người chạy đến chỗ của bọn họ hỏi thăm nội dung cặn kẽ hơn.
"Được, vậy con và Điềm Điềm đi về trước, chờ sau khi đưa Điềm Điềm về thì sẽ trở lại." Mễ Húc Quang đáp ứng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play