Lắp đặt xong cánh cửa thật lớn, tiễn Kiều Anh Tuấn đi, Mễ Húc Huy rốt cục ăn cơm tối muộn, vẫn là Thái Tiểu Đào đặc biệt đi hâm nóng lại.
Ông Mễ còn chưa vừa lòng, ra hiệu con trai nhỏ quan tâm một chút xem gần đây trong thôn có chó nhà ai vừa sinh hay không, nếu có thì hỏi xem có thể ôm một con trở về.
"Ai, nhà chúng ta, vào ban ngày còn chưa đủ an toàn."
Mễ Húc Quang vỗ ngực làm cam đoan nói mình nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn mỹ.
Hai người nói chuyện bị hai đứa nhóc Mễ Điềm Điềm và Mễ Thiên Ân vững vàng nghe xong, Mễ Điềm Điềm chạy tới nhào vào trong ngực ông nội, ngước đầu hỏi: "Ông nội, ông nội, nhà chúng ta sắp nuôi cún con sao?"
Phải biết, cô đã ước ao mấy người trong thôn có nuôi chó trong nhà rồi, chó con to to không chỉ có thể giữ nhà, còn có cùng một một đứa trẻ chơi đùa vui vẻ. Tưởng tượng một chút, chính mình ra ngoài, phía sau có một con chó lớn đi theo, khỏi nói có bao nhiêu cảm giác an toàn.
Mễ Điềm Điềm vẫn cho là cuộc sống của nhà bọn họ trải qua căng thẳng, chắc chắn sẽ không có điều kiện nuôi chó. Không nghĩ tới hôm nay, ông nội liền tùy tiện để cha đi tìm chó con về như vậy, thực sự là. . . Thực sự là quá tuyệt.
Cô nghĩ, nếu như trong nhà không có phần cơm cho chó con ăn, cô có thể tiết kiệm từ phía bên mình một chút thức ăn cho chó con. Ừm.
Mễ Thiên Ân cũng đứng ở một bên, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng, đã bắt đầu ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp sau khi nuôi chó.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play