Cũng không biết có phải vì duyên cớ họ trùng với từ gạo, người nhà họ Mễ đều rất thích ăn gạo, mấy cô con dâu gả vào cũng chẳng mấy chốc bị đồng hóa. Thế nhưng gạo được xem như là lương thực quý giá, hàng năm được phân chia số lượng cũng không nhiều, cũng không thể cả nhà mở rộng cái bụng ăn no, cho nên bọn họ phát minh một biện pháp ăn mới, mỗi ngày dùng một ít gạo nấu thành một nồi nước cơm, uống xong một nồi lại tiếp tục thêm nước nấu lên, trong nhà mặc kệ già trẻ đều có phần.
Nước cơm màu trắng mang theo mùi thơm ngát của gạo, uống vào trong miệng khỏi nói uống ngon bao nhiêu. Nói chung, ở nhà họ Mễ, nước cơm gần như là dùng để làm nước uống.
"Ừng ực ừng ực, . . . ha -" Bà cụ Mễ hưởng thụ đến đôi mắt đều híp lại.
Mễ Điềm Điềm mở to đôi mắt, cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm bà nội uống nước cơm, trong lúc vô tình chính mình cũng bị thèm, cảm giác thấy hơi khát nước, mắt mở to nhìn về phía bác gái cả.
Thái Tiểu Đào vừa nhìn, nơi nào không biết đây là ý gì, liền đi bưng một bát lại đây, đặt ở trước mặt Mễ Điềm Điềm.
"Đến, Điềm Điềm cũng uống đi."
"Cảm ơn bác gái cả." Mễ Điềm Điềm ngoan ngoãn cảm ơn, tay nhỏ nâng bát bên, rất thưởng thức, không biết còn tưởng rằng cô đây là uống quỳnh tương ngọc lộ trên trời.
Một già một trẻ uống đến cực kỳ say mê, lần này, những người khác cũng không chịu nổi.
"Tôi cũng phải uống."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play