"Không có, những gì muốn nói con đã sớm nói xong lúc con sáu tuổi rồi, lúc ấy mẹ cũng đã cho con câu trả lời rồi, hiện tại không cần thiết phải hỏi lại một lần nữa."
Cho dù đáp án lần này, rất có thể sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhưng Đường Lâm Khê đã không còn quan tâm nữa.
Sắc mặt của Tiền Nguyệt Sắc lập tức trắng bệch, há miệng không biết nên đáp lại như thế nào. Cuối cùng, bà ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười cười với Đường Lâm Khê, trong ý cười mang theo tự giễu vô tận, đưa tay muốn chạm vào đỉnh đầu anh một chút, nhưng Đường Lâm Khê lại theo bản năng mà lui về phía sau, Tiền Nguyệt Sắc ngượng ngùng rút tay lại.
"Vậy mẹ đi đây, về sau hẳn là sẽ không tới tìm con nữa, con... hãy cố gắng sống tốt..." Tiền Nguyệt Sắc cũng không nói gì tới việc hãy nhớ tới bà ta, bởi vì nó không có ý nghĩa gì cả.
Tiền Nguyệt Sắc cứ như vậy đi rồi, chờ thân ảnh của bà ta hoàn toàn biến mất ở góc đường, Đường Lâm Khê mới thu hồi ánh mắt, nói với Mễ Điềm Điềm là bọn họ có thể tiếp tục đi rồi.
Mễ Điềm Điềm đều muốn vỗ tay cho sự bình tĩnh của Đường Lâm Khê, cô nhịn không được hỏi: "Anh Đường, anh thật sự một chút cũng không thương tâm sao, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ của anh nha."
Đường Lâm Khê nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng thừa nhận: "Thật ra là có một chút, nhưng loại tâm tình này anh có thể tự mình điều chỉnh trở về. Dù sao thì anh cũng sẽ không mở miệng giữ bà ấy ở lại, như vậy đối với cha anh mà nói là không công bằng, anh không hy vọng cha anh vì duyên cớ là anh mà phải để bản thân mình chịu thiệt thòi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT