"Anh cũng nhớ em!" Đường Lâm Khê tự nhiên mở rộng vòng tay, đỡ lấy Mễ Điềm Điềm, cười nói.
Cậu thiếu niên chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi đã cao hơn, tuấn tú hơn so với lần đầu gặp mặt, để tóc ngắn lộn xộn, tóc mái lưa thưa che đi một chút vầng trán tôn lên đôi mắt sáng như sao, đặc biệt là dáng vẻ khi cười, khiến người ta không khỏi cảm thán một câu, diện mạo của người này quả thực là được ông trời ưu ái.
Ngay cả Mễ Điềm Điềm, người gần gũi nhất với Đường Lâm Khê, lúc này cũng sững sờ.
"Điềm Điềm, em sao vậy?" Đường Lâm Khê không để ý, thấy Mễ Điềm Điềm ngơ ngác nhìn mình, liền đưa tay khua qua khua lại trước mặt cô, hỏi.
Mễ Điềm Điềm từ từ định thần lại, thốt lên lời khen chân thành: "Anh Đường, anh đẹp trai thật đấy!"
Bây giờ, lại đến lượt Đường Lâm Khê đỏ mặt, lúng túng cúi đầu xuống, thật lâu mới nói ra một câu: "Đâu có... em mới đẹp..."
Cùng lúc đó, trong lòng Đường Lâm Khê vẫn đang suy nghĩ, Điềm Điềm cũng thật là, vừa mới gặp mặt thôi sao lại đột nhiên khen anh thế chứ? Làm cho anh ngại quá đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play