Có thể sinh ra đứa nhỏ thông minh như cô thì IQ của cha mẹ chắc chắn cũng không thấp. Mễ Điềm Điềm đỏ mặt tự tin thầm nghĩ trong lòng.
Chuyện hôm nay bọn họ đặc biệt phải quay về đã được bàn bạc gần đủ rồi, chẳng qua đã xin nghỉ một ngày rồi nên trước thời gian cơm tối có thể chơi vui vẻ với con gái nhỏ cũng không chút hối tiếc đã làm như vậy.
Mễ Điềm Điềm theo thói quen định chạy ra ngoài, vừa đi được mấy bước lại đột nhiên đứng lại, sau đó buồn bực cúi thấp đầu xuống, lại về bên cạnh Thái Kiều Chi.
"Làm sao vậy Điềm Điềm, con không muốn ra ngoài chơi à?" Thái Kiều Chi cảm thấy khó hiểu hỏi.
Mễ Điềm Điềm hít mũi một cái: "Mẹ ơi, con không muốn ra ngoài nữa, con ở trong nhà chơi với mẹ và cha nha."
Đường Lâm Khê đã rời khỏi nơi đây để qua thành phố Bắc Kinh rồi, sự hấp dẫn của việc chạy ra ngoài chơi đối với Mễ Điềm Điềm lập tức hạ xuống thấp nhất. Trong lòng cô vừa nghĩ đến đã thấy khó chịu, không muốn đi ra ngoài tức cảnh sinh tình nữa...
"Con đấy con đấy, nếu nhớ anh Đường của con như vậy thì viết thêm cho anh lá thư đi." Thái Kiều Chi hơi cảm thấy dở khóc dở cười, bà không ngờ Đường Lâm Khê thế mà ảnh hưởng đến con gái của bà nhiều như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play