Đợi đến tối, cô mới biết được mục đích đến lần này của Đường Ngọc Vĩ và Đường Lợi Dân từ trong miệng bà cụ Mễ. Cũng giống như cô đoán, cũng là cố ý đến chào hỏi, nhân tiện nói một tin tức cho người nhà họ Mễ, bởi vì thời gian eo hẹp nên ngày kia cả nhà bọn họ đã chuẩn bị rời khỏi nơi này rồi, về sau muốn gặp lại phải xem mấy kỳ nghỉ có rảnh qua đây hay không.
Liên quan đến chuyện này, Mễ Điềm Điềm cũng đã sớm chuẩn bị rồi, bởi vì biểu hiện của con bé như vậy coi như khá bình tĩnh. Nhưng đối với mấy người Mễ Ninh Ninh mà nói thì đây là lần đầu tiên bọn họ biết chuyện này, ngay tức khắc mặt mày mếu máo, rất muốn chạy qua sát vách hỏi Đường Lâm Khê một câu có thể tiếp tục ở lại nơi này hay không.
Nhưng lý trí của bọn họ vẫn còn, biết coi như có hỏi thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, bởi vậy chỉ có thể mặc cho tâm trạng tiếp tục đi xuống. Vẫn là Mễ Điềm Điềm đứng ra an ủi mấy người, vẫn dùng lời giải thích kia của Đường Lâm Khê để an ủi, thành công điều hoà không khí trũng xuống về lại.
Ngày thứ ba, tất cả người nhà họ Mễ đi theo Đường Ngọc Lan đưa tiễn ba người Đường Ngọc Vĩ rời đi.
Đợi đến lúc thật sự phải chia tay, cho dù trước đó có thoải mái bao nhiêu thì rốt cuộc cảm xúc buồn bã vẫn đuổi tới, Mễ Điềm Điềm lôi kéo cánh tay của Đường Lâm Khê mà hai con mắt đỏ ngầu.
"Anh Đường, bọn anh mà được nghỉ chắc chắn phải quay về nhé, em sẽ rất nhớ rất nhớ anh." Mễ Điềm Điềm không ngừng nhấn mạnh chuyện này, sợ sau khi Đường Lâm Khê đi rồi sẽ không quay lại nữa.
Mà lần này, Đường Lâm Khê đã có chuẩn bị. Anh rút một tờ giấy từ trong túi quần mình ra, bên trên viết một ít nội dung, trực tiếp đưa cho Mễ Điềm Điềm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play