Sáng hôm sau, Mễ Điềm Điềm vừa mới tỉnh ngủ, liền mơ hồ nghe được trong nhà chính truyền đến tiếng nói chuyện xa lạ. Cô ngồi dậy trên giường, sau khi mặc quần áo xong, vì hiếu kỳ mà Mễ Điềm Điềm quyết định đi nhà chính xem một chút.
Bước vào ngưỡng cửa thì Mễ Điềm Điềm liền nhìn thấy có hai người mà cô không biết đang ở trong nhà bọn họ. Một người là một ông cụ, thoạt nhìn nhiều tuổi hơn ông nội cô một chút, gương mặt nhuốm vẻ dãi dầu sương gió thể hiện rõ trải nghiệm nhân sinh bất phàm của ông cụ, nếp nhăn trên mặt ông cụ hóa thành khe rãnh hiền lành, khi nhìn vào ông cụ sẽ khiến cho người ta có loại cảm giác quen thuộc gần gũi. Mà người đứng bên cạnh ông cụ là một chú có vẻ ngoài giống đến bảy tám phần với ông cụ, đồng dạng nhìn có chút tang thương.
Nhìn hai người xa lạ như vậy, trong cái đầu nhỏ của Mễ Điềm Điềm nhanh chóng hiện lên cái gì đó, nhưng mà không đợi Mễ Điềm Điềm bắt được tia suy nghĩ này, thì đối phương đã mở miệng trước.
"Đây là Điềm Điềm phải không? Quả nhiên là một cô bé xinh đẹp, trách không được Lâm Khê thường xuyên nhắc tới cháu với chúng ta." Đường Ngọc Tương cười tủm tỉm nhìn Mễ Điềm Điềm nói.
"Vậy ạ?" Mễ Điềm Điềm mờ mịt trong chớp mắt, như thế nào ông cụ này còn quen biết anh Đường nha?
Thế nhưng rất nhanh, Mễ Điềm Điềm liền phản ứng lại, hai người đối diện cô hẳn là ông nội cùng cha của anh Đường đi, vì thế Mễ Điềm Điềm rất nhanh đã lễ phép chào hỏi: "Ông nội Đường, chú Đường, cháu chào hai người, cháu chính là Mễ Điềm Điềm, là bạn siêu siêu siêu tốt của anh Lâm Khê nha-"
Giọng nói của Mễ Điềm Điềm bởi vì vừa mới tỉnh ngủ không lâu nên nghe có vẻ ngậm hơi sữa, giọng điệu mấy chữ cuối cùng của cô lại kéo dài ra, khiến cho câu chào hỏi này của cô nghe vào sẽ có cảm giác cô là một người vô cùng hoạt bát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT