"Không phải không phải, cái này là vốn đã có sẵn." Mễ Thiên Hạo ở một bên nói chen vào,"Con và anh trai không cẩn thận phát hiện, cảm thấy thú vị liền coi nó là làm hang động chứa bảo vật."
"Ha ha, hiện tại sao có thể cam lòng lộ ra hang động chứa bảo vật của mấy đứa vậy? Ừm. . . Để cha đi xem xem. . ." Mễ Húc Quang một bên chế nhạo hai đứa con trai, một bên chạy tới đặt bàn tay vào trong thăm dò, phát hiện bức tường có một đoạn trống rỗng, dung tích không tính đặc biệt lớn, chỉ cần bỏ nhiều mấy quả trứng gà liền đầy, nhưng. . . cũng đã đầy đủ.
Hai người Mễ Thiên Hạo và Mễ Thiên Trạch không nói lời nào,"Hang động chứa bảo vật" này có thể là bọn họ, cũng có thể là của cả nhà bọn họ. Cha mẹ thường hay nói, có thứ tốt tốt chia sẻ lẫn nhau, sinh hoạt mới sẽ vui vẻ, vậy bọn họ nói ra hang động chứa bảo vật này cho cha mẹ và em gái thì cũng rất vui vẻ.
Mễ Húc Quang cầm lấy nửa khối gạch kia, chậm rãi nhét trở về bên trong đoạn trống rỗng của bức tường, phát hiện gạch vừa vặn kẹp lại, trừ phi là dùng ngoại lực kéo ra, nếu không thì không dễ dàng buông lỏng rơi xuống, mới nhìn thì vách tường phía này trông hoàn hoàn chỉnh chỉnh không có bất cứ vấn đề gì.
Quả nhiên là hang động chứa bảo vật.
"Được rồi, Thiên Hạo Thiên Trạch, nơi này chúng ta liền tiếp tục giữ lại, nói không chừng sau này có tác dụng lớn. Có điều việc này mọi người không được nói cho những người khác, cứ cho đây là bí mật nhỏ của nhà chúng ta, thế nào?"
"Hay lắm. Bí mật nhỏ." Hai anh em đáp ứng, trong lòng đắc ý, liền biết cha sẽ như vậy nói.
Mễ Điềm Điềm cũng cùng nghiêm túc gật đầu, còn làm dùng hai tay làm động tác che miệng lại, biểu thị mình tuyệt đối sẽ không nói ra, chọc những người khác vui vẻ cười một trận.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của bà cụ Mễ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play