Lúc đầu bà cụ Mễ có chút không vui, thấy cháu gái nhà mình đáng nhẽ không nên bị lờ đi như vậy, thấy có chút bất bình thay cho Mễ Điềm Điềm. Nhưng một ngày sau đó, thấy nhà bên cạnh náo nhiệt ầm ĩ, giây nào phút nào cũng thấy có người đến, nghe Triệu Hồng Diệp lớn giọng kêu Tiền Giai Dung đọc thơ cổ, bà liền thoải mái hơn nhiều, ừm, đơn điệu một chút cũng được, cứ suốt ngày ồn ào ầm ĩ như vậy, ảnh hưởng đến tâm trạng lắm.
Nhìn cô cháu gái đang chơi cùng với Tiểu Bạch ở trong góc sân, bà cụ Mễ quay mặt về hướng nhà bên cạnh, nhìn người ta gặp nạn mà nở nụ cười.
Mễ Điềm Điềm dường như cảm thấy điều gì đó, quay đầu lại nhìn bà nội đứng ở một chỗ không xa, vì vậy cô quyết định bỏ lại Tiểu Bạch và đi nói chuyện với bà.
Hai bà cháu đang trò chuyện thì ba người Mễ Húc Quang, Thái Kiều Chi và Thái Tiểu Đào cùng nhau bước vào.
Hôm qua là đầu tiên khai giảng, Mễ Húc Quang và Thái Kiều Chi đặc biệt xin nghỉ quay về đưa Mễ Điềm Điềm đi nhập học, rồi ở nhà nghỉ ngơi một tối, hôm nay phải quay lại xưởng may tiếp tục làm việc.
"A Chi à, đừng quên giúp chị mua đồ nhé." Thái Tiểu Đào cười nhắc nhở.
"Chị Tiểu Đào đừng lo, em sẽ không quên đâu, lần sau quay về, nhất định em sẽ mua hết cho chị!" Thái Kiều Chi đảm bảo, còn liếc nhìn Mễ Điềm Điềm ở đó không xa thăm dò, cố ý nói: "Chị Tiểu Đào cũng thật là, Điềm Điềm cũng chỉ là tùy tiện nói một câu, thế mà chị lại coi thành thật, nhất định phải làm cho bằng được cái "que cay" gì đó, sắp thương Điềm Điềm hơn cả người mẹ là em đây rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT