"Mẹ ơi!" Chạy một mạch đến gian nhà chính nhưng không tìm thấy bóng dáng người mà mình muốn tìm, Mễ Thiên Ân lại chạy tới bên cạnh bà cụ Mễ,"Bà ơi, mẹ cháu đâu, mẹ cháu đi đâu rồi?"
Bà cụ Mễ đang lau bàn, nghe thấy vậy thì đầu cũng không thềm ngẩng lên rồi trả lời một câu: "Mẹ cháu ấy hả, trời vừa sáng đã đi rồi, cháu đừng tìm nữa, cháu không tìm được đâu."
"..."
Con dao từ chính bà nội ruột trực tiếp đâm xuyên qua người Mễ Thiên Ân. Nghe thấy mẹ mình đã bỏ đi, đầu óc cậu trống rỗng, vài giây sau, cậu lại một lần nữa òa khóc nức nở.
Nhìn dáng vẻ không thể tiếp nhận được của cháu trai, bà cụ Mễ cũng cảm thấy đau đầu, đồng thời cũng nhận ra những lời mình vừa mới nói dường như không thích hợp cho lắm. Dù sao thì cháu trai mới có sáu tuổi, bây giờ muốn cậu chấp nhận hiện thực tàn khốc này quả thực có chút khó khăn.
Cũng hết cách, chỉ đành dỗ dành thôi.
Bà đặt giẻ lau xuống, kéo Mễ Thiên Ân đến bên ghế, bản thân ngồi xuống trước rồi bế Mễ Thiên Ân đặt lên đùi, an ủi cậu một hồi. Đợi đến khi Mễ Thiên Ân từ khóc lớn tiếng chuyển sang nhỏ giọng nức nở, bà cụ Mễ lại gọi Mễ Điềm Điềm tới, bảo cô giúp mình an ủi Mễ Thiên Ân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT