Nhìn đám cháu trai và cháu gái ủ rũ cụp đuôi, bà cụ Mễ vừa tức giận vừa buồn cười, đồng thời bà còn cảm thấy đau lòng, nhất là khi nhìn thấy gương mặt đau khổ của Mễ Thanh Thanh và Mễ Ninh Ninh, và cả khi Mễ Thiên Ân khóc òa lên.
"Được rồi, khóc cái gì, mấy đứa cũng đã nghe rồi, bà sẽ không mắng các cháu." Bà cụ Mễ xoa trán, sau đó vẫy tay để mấy đứa nhỏ lại: "Nhưng mà sau này các cháu đừng làm như vậy nữa! Người lớn bàn chuyện, trẻ con đừng nghe lén! Vì tình huống lần này đặc biệt nên bà tạm tha cho mấy đứa. '
"Bà nội, bà nội, mẹ cháu không cần chúng cháu nữa phải không ạ? Cháu không muốn mẹ đi, bà nội bảo mẹ cháu ở lại được không hu hu hu... hức!" Mễ Thiên Ân khóc nấc lên, cậu chạy chậm rãi đến ôm lấy chân của bà cụ Mễ rồi năn nỉ bà.
Cậu nghĩ suốt một ngày, mẹ của cậu phải rời khỏi nơi này, sau này bà ta sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, bà ta cũng không cần cậu và hai người chị của cậu. Mễ Thiên Ân vẫn còn nhỏ nên cậu không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, cậu chỉ biết mình không nỡ để mẹ đi, rất muốn giữ bà ta lại.
Tuy rằng cậu khóc rất thảm, nội dung năn nỉ cũng rất chân thành, nhưng chuyện đã đi đến mức không thể xoay chuyển được nữa. Vì vậy bà cụ Mễ sờ đầu cậu và từ chối lời cầu xin của cậu.
Mễ Thiên Ân khóc to hơn, cậu cũng không định xin lỗi người lớn mà chạy đi luôn. Trước khi chạy, cậu còn giận dỗi nói: "Mọi người không nói với mẹ cháu, vậy thì cháu tự nói, cháu phải yêu cầu mẹ ở lại hu hu hu!"
"Thiên Ân!" Mễ Thanh Thanh muốn đuổi theo nhưng lại bị bà cụ Mễ cản: "Tùy nó đi, để nó nghe người mẹ tàn nhẫn kia của nó nói như thế nào."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play