Lời Mễ Húc Kiệt nói ra như hạt bụi trần lắng xuống mọi chuyện, khiến Tiêu Tuệ hoàn toàn cảm thấy yên lòng.
Nhưng đồng thời, bà ta cũng chợt cảm thấy đáy lòng mình trống rỗng, có một loại cảm giác mất mát, thất vọng.
Đêm nay là một đêm trăng tròn hiếm hoi, trăng sáng giữa bầu trời, mặt nước soi bóng trong veo, gợn sóng hệt như viên ngọc Lưu Ly u ám. Bên bờ sông mới trồng thêm một vài cây liễu, mỗi lúc gió thổi qua, cành liễu lại đung đưa theo gió phát ra những tiếng sột soạt. Không biết bắt đầu từ năm nào mà hai bên bờ đã có thêm vài lan can bằng gỗ, chúng đều được lắp đặt rất chắc chắn, cho dù hai người lớn có dựa vào cũng không thể làm chúng lung lay dù chỉ chút ít.
Tiêu Tuệ thu lại cảm xúc của mình rồi bàn bạc với Mễ Húc Kiệt về việc phân chia tài sản của bọn họ sau khi ly hôn. Chuyện này ngay từ đầu bà ta đã nghĩ kỹ rồi, tuy đối với Mễ Húc Kiệt mà nói thì không công bằng nhưng Tiêu Tuệ phân chia như vậy cũng không có vấn đề gì lớn lắm.
"Toàn bộ tiền trong nhà gửi cho tôi, tôi sẽ mang hết đi, con cái để lại cho anh, mấy năm gần đây tổng cộng hai người chúng ta dành dụm được hơn 100 tệ, tôi hy vọng anh cũng đưa hết cho tôi, tổng cộng số tiền tôi cầm hơn 500 tệ, ngoại trừ quần áo của tôi thì còn lại những vật khác tôi đều không cần, đều để lại cho anh, anh có ý kiến gì không?"
Từ khi đồng ý ly hôn, Mễ Húc Kiệt như người mất hồn, hoàn toàn không có bất kỳ ý kiến gì, ông ta chỉ nhìn Tiêu Tuệ, đần độn lắc đầu, sau đó lại đau đớn mà nhắm mắt lại.
"Tuỳ cô, đều tuỳ theo cô... Khi nào cô đi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT