Thế cho nên, bà ta thật vất vả mới mang thai, lại không biết cha của đứa trẻ rốt cuộc là ai...
Đứa nhỏ này, đến thật sự quá không đúng lúc.
Tiêu Tuệ thống khổ nhắm mắt lại, cảm thấy hai mắt đều bị khô đến mức đau nhức, Tiêu Tuệ suy nghĩ một chút, lấy giấy bút, bắt đầu viết thư hồi âm cho Bạch Ngọc. Tiêu Tuệ muốn nói với Bạch Ngọc là hiện tại bà ta rất hạnh phúc, cũng không muốn thay đổi cái gì, hy vọng ông ta cũng có thể quên chuyện ngày đó đi, tìm một cô gái mình thích, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cũng không cần phải bởi vì cảm xúc áy náy mà muốn bồi thường cho bà ta. Hoàn toàn không cần, bà ta căn bản không cần. Cuối bức thư, Tiêu Tuệ còn nói một câu bà ta lại mang thai, đứa nhỏ là của Mễ Húc Kiệt, chờ bảy tám tháng sau, hai vợ chồng bọn họ lại nghênh đón một sinh mệnh mới. Cho nên, bà ta tuyệt đối sẽ không đồng ý với đề nghị của Bạch Ngọc.
Tiêu Tuệ nghĩ, tuy rằng đứa nhỏ này cuối cùng không cách nào lưu lại, nhưng lúc này viết trong thư, hẳn là sẽ biến thành một lá chắn mạnh mẽ, đẩy Bạch Ngọc ra xa.
Đương nhiên, về nội dung trong thư, Tiêu Tuệ đương nhiên không có khả năng viết trực tiếp như vậy, mà giọng điệu vô cùng uyển chuyển, không phải người trong cuộc căn bản không hiểu Tiêu Tuệ đang nói cái gì.
Chỉ có mấy câu, Tiêu Tuệ cũng không viết lâu lắm, sau khi viết xong liền tìm ra một phong bì trống để nhét thư vào, tính toán buổi chiều dứt khoát xin nghỉ nửa ngày nữa, tự mình lên trấn đem lá thư này gửi đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play